Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 161: Mọi Người Có Tin Tôi Không?

Lần này, Trần Phong phá hủy hoàn toàn máy khuếch đại, khiến cường độ thâm nhập tư duy đột nhiên giảm xuống không ít.
Nhưng lần trước, thậm chí là lần trước nữa, không có máy khuếch đại tín hiệu này thì cục diện vẫn lớn như thế này.
Giải quyết máy khuếch đại chỉ trị ngọn không trị gốc.
Trần Phong hiểu rõ, chính hắn không giải quyết vấn đề từ căn nguyên và các cấp lãnh đạo cũng không thật sự thay đổi.
Hiện tại, sự dao động của họ không khác gì một ảo ảnh vì hệ tư tưởng bị thay đổi quá đột ngột trong thời gian ngắn.
Khi thời gian trôi qua, cho dù có thật sự trở thành một đám người được chiếu cố, thì đám Trần Phong vẫn sẽ bị nhốt lại.
Cho dù bản kiến nghị của họ được xem xét lại lần nữa, kết quả cuối cùng nhất định sẽ là bác bỏ.
Nên hắn mới không tiếp nhận chiêu an.
Phía trước, có tổng cộng 10 chiếc chiến hạm cỡ trung và cỡ nhỏ hàng ngũ ngay ngắn càng ngày càng gần.
Trần Phong hết sức tập trung, chuẩn bị chiến đấu.
Trong đầu hắn đã có sách lược hoàn chỉnh.
Đợi điến lúc giao chiến, hắn sẽ lợi dụng năng lực cơ động cực hạn của tàu Hoàng Phong, xông thẳng vào giữa nhóm chiến hạm, sau đó khai hỏa cùng lúc vào 10 chiếc tàu kia.
Trong đó có hai chiếc cùng là tàu Hoàng Phong sẽ bị xuyên thủng tấm chắn, mất đi động lực.
Còn lại tám chiếc, hắn sẽ nhảy ra ngoài.
Dựa vào tính năng trác tuyệt của Lam Trạm Tinh Không, hắn có thể phá hủy khoang động cơ của tất cả các tàu chiến còn lại trong vòng 40 giây và kích hoạt một vụ nổ dây chuyền.
Tuy nhiên phía bên kia lại truyền đến tiếng kèn vang dội.
"Tướng quân, thượng tá Trần Phong, các người đầu hàng đi. Chúng tôi không muốn khai hỏa với các người."
Lòng Trần Phong đột nhiên thắt lại.
Đây là giọng của Diệp Lộ Minh.
Chính là đội truy kích của Đại Tuyết Sơn!
Ngay sau đó, càng có nhiều giọng nói vang lên cùng một lúc.
Lâm Bố, Đinh Hổ, Bàng Đức, giáo sư u Dương, Scott...
Vô cùng hiển nhiên là tất cả những người này đều đang ở trên chiến hạm cỡ trung dẫn đầu.
Bọn họ đều hi vọng Trần Phong bỏ đồ đao xuống, nói chuyện bằng lời.
Đường Thiên Tâm nói: "Làm sao đây? Anh không nỡ?"
Đúng như mong muốn của kẻ chủ mưu, Trần Phong lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
Số lượng địch – ta cách biệt quá lớn, nếu hạ thủ lưu tình, thì chiến hạm Hoàng Phong của bọn họ sẽ bị đánh rơi mất.
Nhưng nếu thật sự hành động dựa theo kế hoạch đã định, những người cực kỳ thân quen với hắn chắc chắn sẽ chịu thương vong nặng nề.
Giết người lạ thì yên tâm thoải mái nhưng, người quen thì hắn thật sự không thể xuống tay.
Nhưng may thay, hắn còn có một sự chuẩn bị khác.
"Được, tôi nói chuyện với mọi người.”
Trần Phong cấp tốc ra quyết định, hắn bắn mình ra ngoài.
Quần thể hạm đội của đối phương cũng không hạ xuống.
Trần Phong mặc Lam Trạm Tinh Không trên người, chậm rãi di chuyển về phía trước, lớn tiếng nói: "Tôi không có cách nào để giải thích với mọi người. Nhưng tôi hi vọng mọi người tránh ra, đừng cản đường của tôi."
"Tại sao!" Diệp Lộ Minh vạn phần không hiểu, "Chẳng phải đều nói sẽ bỏ qua chuyện cũ sao, chính xác là các cậu đang cố gắng làm gì hả Trần Phong? Ngay lúc này, chẳng phải nhân loại không nên mất đoàn kết sao?"
Trần Phong nhún vai, mượn một câu thoại mà phái lưu vong thường dùng.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Nhưng ngay lúc đó, cả 10 họng pháo chiến hạm bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng.
Lâm Bố, Đinh Hổ và cả đám người kinh hãi mắng thành tiếng.
"Diệp Lộ Minh anh làm gì vậy! Ai bảo anh khai hỏa!"
Diệp Lộ Minh lớn tiếng giải thích, "Không phải tôi! Tôi không khống chế chiến hạm, chúng ta bị không chế từ xa!"
May mắn là Trần Phong chưa hề buông lỏng cảnh giác nên đã kịp thời tránh đi.
Hỏa lực tập trung đánh vào chỗ hắn cùng một lúc, tạo ra một vụ nổ kịch liệt.
Giọng Trần Phong lại vang lên lần nữa, "Lâm Bố! Anh Hổ! Giáo sư u Dương! Tôi hỏi mọi người một câu, mọi người có tin tôi không? Nếu tin thì đi theo tôi!"
Mười giây sau.
Sự hỗn loạn vang lên trong chiến hạm cỡ trung đóng vai trò dẫn dầu.
Có, Diệp Lộ Minh la lên, có, Lâm Bố vừa xuất chiêu vừa hét lên với giọng trầm thấp.
Trần Phong nhếch miệng cười.
Hết thảy đều như hắn đoán.
Lâm Bố chính là “cành liễu” (1) hắn vô tình chuẩn bị cho thế cuộc ám tử.
Lâm Bố vốn chính là người của phái lưu vong, lại còn là người anh ta tự mình mang về quân doanh.
Mặc kệ cho ai có nghĩ thế nào, Lâm Bố sẽ là người dễ dao động bởi hắn nhất.
Chỉ cần Lâm Bố vừa ra tay, những người còn lại nhất định phải đưa ra lựa chọn trong trong khoảng thời gian ngắn.
Chỉ cần không cho những người này có đủ thời gian suy nghĩ lý tính, bức bách bọn họ nhất định phải làm phán đoán cảm tính, thì hắn sẽ có phần thắng!
Hi vọng sẽ càng nhiều người tin tưởng hắn.
Hắn không làm được quá nhiều, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi.
Lúc Trần Phong quay người về lại tàu Hoàng Phong của mình, đồng thời từ phía đối diện, chiến hạm cỡ trung đang xoay họng pháo về phía những tàu chiến khác.
Lâm Bố mặc Tinh Phong Giáp nhảy ra ngoài, nhào về phía chiến hạm gần đó.
Anh ta hô to, "Trần Phong, tôi yểm hộ mọi người, đi đi!"
Sau lưng Lâm Bố còn có Đinh Hổ, Bàng Đức rất nhiều đồng đội tân tinh.
Tất cả mọi người đều mặc Tinh Phong Giáp, phát động tập kích về phía chiến hạm không chút phòng bị nào ở bên cạnh.
Nhất thời, khói lửa nổi lên bốn phía, hiện trường hỗn loạn không tả nổi.
Giọng Đinh Hổ vang lên: "Trần Phong, mọi người đi đi. Diệp Lộ Minh đã khuất phục, chúng tôi cũng đã lấy được quyền khống chế chiến hạm này rồi, giáo sư u Dương và Scott đang vận hành nó."
Trần Phong gật đầu, nói với u Thanh Lam bên cạnh: "Đi mau!"
Hỗn loạn nhanh chóng qua đi, tàu Hoàng Phong và chiến hạm cỡ trung bay lên không, lao thẳng về phía trấn Tự Do.
Trần Phong thoát ly khỏi vòng vây, mở thiết bị truyền tin khẩn cấp, nói với đám người bọc hậu, "Chúng tôi muốn đến trấn Tự Do. Tình hình phía mọi người thế nào?"
Lâm Bố đáp: "Tổng cộng còn 9 chiến hạm, chúng tôi kích hủy 8 chiếc, cướp được một chiếc và đã chuyển sang hình thức offline, chúng tôi đang đuổi theo!"
"Tốt!"
Trần Phong nói xong liền ngắt truyền tin, toàn lực ứng phó trên đường đi.
u Thanh Lam mở bản đồ phân phối căn cứ toàn cầu ra.
Bản đồ phân bố này được giáo sư u Dương trên chiến hạm phía sau gửi tới.
u Thanh Lam nói ra: "Có tin xấu. Trên quần đảo Hawaii phía trước, có một căn cứ huấn luyện, cấp bậc không thua kém gì Đại Tuyết Sơn. Dựa theo tốc độ phản ứng thông thường của quân đội, chiến hạm của bọn họ chắc đã lên không, và sẽ cản chúng ta ở đây. Đoán sơ qua, bọn hắn có thể điều động ít nhất hai tàu tuần tra và hơn 50 tàu chiến!"
Nhịp tim Trần Phong lỡ một nhịp.
Lần này phiền phức lớn rồi.
Dù hắn mạnh đến mức nào, cũng không thể tự mình tùy tiện chặn được sự tấn công của quy mô này.
Ngay cả khi chính hắn có thể ỷ vào Lam Trạm Tinh Không để chạy trốn, những người khác cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
"Vậy chúng ta có thể thay đổi tuyến đường không?"
"Không thể, đây đã là tuyến đường tối ưu nhất. Nếu như chạy đường vòng, sẽ có càng nhiều binh lực có thể chặn chúng ta lại."
Trần Phong cắn chặt hàm răng, "Nên, chúng ta chỉ có thể bó tay chịu trói sao?"
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một chút, "Không, giáp của anh có thể tàng hình, vậy trước đó anh có thể nhảy xuống biển chạy trốn, chúng tôi sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ."
Trần Phong lắc đầu bác bỏ.
"Không, một mình tôi trốn thì có ích lợi gì? Đợi khi địch nhân đến, tất cả hạm đội đều nổ tung, tôi dùng Lam Trạm Tinh Không, một mình đối đầu với chủng tộc ngoài hành tinh thì được gì?"
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh kia lần nữa.
Tất cả chiến hạm mà nhân loại sở hữu đồng loạt nổ tung, như pháo hoa đầy trời, oanh liệt mà đầy tuyệt vọng.
Chiếc đĩa bay hình cầu cực lớn lơ lửng trên bầu trời địa cầu, bắn ra thứ ánh sáng quỷ dị mà hắn căn bản không thể lý giải.
Hắn biết rất rõ, nếu thật sự chỉ còn lại 1 người, thì so với cái chết trên chiến trường cũng không khác nhau là bao.
Lần xuyên qua này vẫn như vậy, không thể thu tập được đầy đủ tin tức.
Lần xuyên tới mọi thứ vẫn sẽ như thế này, Đường Thiên Tâm vẫn sẽ thích cờ vây.
Nhất định phải giữ lại thật nhiều người!
Nhất là hai người Đường Thiên Tâm và u Thanh Lam, bao gồm cả Scott và giáo sư u Dương trên chiến hạm kia.
Phải có hàng mẫu thoát khỏi “thâm nhập”, phải có đầy đủ nghiên cứu viên khoa học ưu tú, thì khi xuyên qua lần nữa mới có cơ hội hành động từ bên trong, tìm ra phương pháp giải quyết thâm nhập tâm lý.
"Ý tôi đã quyết, hoặc cùng chết! Hoặc cùng trốn! Nếu không thì sự cố gắng lần này của tôi chỉ là hoài công vô ích! Tôi có rất nhiều lời muốn nói với mọi người, tôi biết có thể mọi người sẽ không tin tôi, tôi cũng biết lần sau mình tới đây mọi người cũng sẽ không nhớ. Nhưng mọi người phải tin tưởng tôi một điều. Tôi, Trần Phong, nhất định sẽ dẫn đầu nhân loại đi đến cuối cùng! So với bất kỳ người nào tôi đều sẽ kiên định hơn cả!"
Trần Phong vừa dứt lời, một chiến hạm cỡ nhỏ khác vụt qua cực nhanh bên hông tàu Hoàng Phong.
u Thanh Lam kinh hãi, "Lâm Bố, các anh đang làm gì vậy? Sao lại đẩy công suất động lực tăng lên tới 300%! Nhiều nhất, chiến hạm của các anh chỉ chống đỡ được 30 giây rồi sẽ nổ tung! Anh muốn tự sát sao!"
Trong bộ đàm vang lên tiếng cười đắc ý của Lâm Bố, "Không sai. Đúng là chúng tôi muốn tự sát trùng kích. Chúng tôi sẽ lao tới trước và nổ tung, nhất định sẽ có thể khiến hạm đội cản đường phía trước trọng thương, còn lại, giao cho mọi người."
30 giây sau, một cú nổ kịch liệt phát sinh phía trước.
Những tia sáng chói lòa che khuất mặt trời..
Hậu quả của vụ nổ đánh ‘oanh’ một tiếng, gần như xé biển thành từng mảnh.
Động cơ nhiệt hạch kiểu nén cung cấp năng lượng cho tàu chiến phát nổ vượt xa bom hydro hàng ngàn năm trước.
Để ngăn chặn sự hủy hoại của môi trường trái đất, trong gần 800 năm, con người đã không gây ra vụ nổ dữ dội như vậy trên trái đất.
Lúc trước, cho dù cuộc chiến diễn ra khốc liệt như thế nào, Trần Phong và quân đội cũng chưa từng phá hủy động cơ nhiệt hạch nén trên tàu chiến.
Cả đám người Trần Phong rơi vào im lặng.
Không ai ngờ Lâm Bố lại dám làm như thế, anh ta quyết tuyệt đến điên rồ.
Căn bản là anh ta không cần lý do, cũng không cần hỏi rốt cuộc là tại sao Trần Phong lại đưa ra quyết định này.
Nhưng anh ta lại như thế, vì nghĩa chẳng từ nan.
----
(1) Nguyên bản “Cành liễu” nằm trong câu này:
有意栽花花不


开,无心插柳柳成




“hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm”, có nghĩa là có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận