Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 389: Cháy Hết Nhiệt Huyết

u Thanh Lam che mặt khóc sụt sùi, "Đừng đi, làm ơn đừng đi mà. Tôi van cầu các người. Nhân loại cần các người mà. Tôi van cầu các người mà!"
Nói đến đoạn phía sau, cô nàng đã ôm đầu khóc rống, cay đắng cầu xin.
Nhưng tất cả những thứ này đều vô ích.
Không ai có thể thay đổi tâm tình của những người rỗng.
Nếu như bọn họ hiểu được thế nào là thông cảm, thì bọn họ cũng sẽ hiểu được thế nào là giận dữ, họ sẽ nhanh chóng suy sụp vì những gì mình đã trải qua, bước vào vòng luân hồi vô tận của tuyệt vọng, và bị ngọn lửa giận của số phận bất công thiêu rụi lý trí.
Nói tóm lại, tiếp theo đám người rỗng này sẽ giống như những đồng loại bị giải cứu bất thành, ý thức của bản thân họ sẽ cấp tốc biến mất, chết đi trong âm thầm, thanh thản.
Mặc dù Phồn Tinh không có cảm xúc, nhưng cô cũng nói trong lòng Trần Phong: "Không có hy vọng."
Trần Phong khẽ lắc đầu, "Cũng không hẳn, bọn họ vẫn chưa rời đi. Trong lúc kháng cự, bọn họ vẫn vô thức có cảm xúc phức tạp đối với tôi, cho nên bọn họ vẫn muốn từ biệt với tôi."
u Thanh Lam đột nhiên ngẩng đầu: "Cảm xúc gì?"
"Khi bọn họ nói rằng bọn họ không hận, kỳ thực bọn họ vẫn ghét tôi. Khi bọn họ nói rằng bọn họ không biết cám ơn, ky thực họ có biết ơn. Trên thế giới này, không ai ngoại trừ tôi có thể khiến bọn họ tạo ra những thay đổi cảm xúc phức tạp như vậy. Bọn họ gọi tôi bằng tên. Vào thời điểm đó, Nhân cách quần thể mới sinh của họ đã thực sự tiến một bước rất dài. Các cô để tôi đến đây, chính là sự lựa chọn chính xác."
u Thanh Lam: "Hả?"
Trần Phong lại cười, xoa xoa đầu u Thanh Lam: "Cô bé con, con còn nhỏ, không hiểu những kiến thức tâm lý phức tạp này đâu. Đọc thêm nhiều sách vào, đợi con lớn lên, con tự nhiên sẽ hiểu."
Vào lúc này, Trần Phong - người đã nghĩ ra cách giải quyết, đã thả lỏng hơn rất nhiều, vô thức lại thích trêu chọc u lão sư.
Rút bàn tay 'muốn cụt' của mình lại, hắn nói: "Trong logic của người rỗng đang ấp ủ một vấn đề mới, cần tôi giải đáp. Họ sẽ không rời đi cho đến khi tôi đáp xong."
Quả nhiên, vệt sáng của cái bóng người rỗng không hề biến mất, mà lại lên tiếng.
Giọng điệu bình tĩnh hơn, và cũng cô đơn hơn trước.
"Trần Phong, chúng tôi muốn đi."
"Tôi biết."
"Anh không giữ chúng tôi như cách anh giữ cô ấy sao?"
"Không giữ, vì chuyện này không có ý nghĩa."
"Anh có thể cho chúng tôi biết tại sao lại như thế không?"
"Đó là sự hy sinh."
Người trống: "Tại sao lại là chúng tôi?"
Trong giọng nói của bọn họ rốt cuộc có chút tức giận.
Trần Phong hơi ngước cổ: "Tôi cũng muốn hỏi chính mình, tại sao lại là tôi?"
Nói xong, hắn đột nhiên lớn tiếng nói với Phồn Tinh trong lòng: "Mở trí nhớ của tôi cho bọn họ xem."
Không cần thiết phải nói việc chuyển bộ nhớ phức tạp như thế nào, điều này hoàn toàn không thể, trong những tình huống thông thường.
Nhưng điều kỳ diệu chính là, hoàn cảnh hiện tại lại có đầy đủ điều kiện để thực hiện.
Trước hết, ý chí quần thể vốn dĩ không có khả năng xuất hiện.
Trong quá trình bọn họ được sinh ra có quá nhiều thứ 'tai nạn' ngẫu nhiên, cho dù có đủ các điều kiện phù hợp, thì vẫn có khả năng thất bại rất lớn, một đi không trở lại.
Và ký ức hay trí nhớ của con người thì không thể lưu trữ bằng cách số liệu hóa được.
Nhưng Phồn Tinh đã đọc được ký ức của Trần Phong, hơn nữa, còn lưu trữ nó trong cơ sở dữ liệu khổng lồ của cô ấy.
Mà, ý thức quần thể được cơ giới hóa lại có thể tiếp nhận truyền dữ liệu, lại còn có thể chứa đựng được dữ liệu bộ nhớ khổng lồ.
Do tính ngẫu nhiên và không ổn định của dữ liệu bộ nhớ, cần một điểm tựa làm phương tiện trung gian để truyền, phương tiện trung gian môi giới này chính là Trần Phong - người đang đứng ngay đây.
Mọi thứ đều đã có và không thể phá vỡ, và hiện tại, hết thảy các điều kiện đều đã chín muồi.
Phồn Tinh sẽ không truy vấn "tại sao", mà sẽ ngay lập tức chấp hành.
Sau một cái chớp mắt, một lượng dữ liệu cực lớn chạy với tốc độ cao, xuyên qua lượng tử thông tin trong đầu Trần Phong, vọt vào cái bóng chồng bao gồm rất nhiều nhân cách rỗng tạo thành quần thể ý thức kia.
Thời gian ở thế giới bên ngoài chỉ trôi qua trong chốc lát, nhưng đối với 8 triệu người trong ý chí quần thể mà nói, trong nháy mắt đã trôi qua 1000 năm.
Họ "theo dõi" cuộc sống của Trần Phong, những gì mà hắn đã trải qua từ trước đến nay.
8 triệu người rỗng đã cảm nhận được mọi thứ từ Trần Phong, từ ý chí ngút trời, những đấu tranh giãy giụa trong tuyệt vọng, những can đảm và khí phách khi chỉ một mình chống đỡ tồn vong của cả văn minh nhân loại.
Một nghi vấn lớn xuất hiện trong logic của ý chí quần thể.
Rõ ràng...
Hắn chỉ là một người tầm thường ở thế kỷ 21.
Thậm chí hắn cũng chẳng phải là người cao thượng.
Nhưng tại sao hắn lại có thể làm được những điều này?
Chúng ta chỉ mới hy sinh một đời người.
Nhưng hắn đã hy sinh tới đời thứ sáu rồi, cũng sắp phải hy sinh đời thứ bảy.
Nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, dù từng than thở nhưng hắn vẫn lặng thầm tiến về phía trước.
"Tại sao?"
Người rỗng cất cao giọng hỏi , 8 triệu âm thanh ngơ ngác, đầy bối rối, và khó hiểu, giống như hoàng chung đại lữ(*), như sấm rền bên tai.
(*)
黃鐘大呂

: mô tả âm nhạc hoặc bài phát biểu trang trọng, hoành tráng, cao siêu
Trần Phong không trả lời.
"Tại sao lại là anh?"
Người rỗng lại hỏi.
Câu hỏi của họ vẫn không nhận được đáp án, những nghi vấn càng lúc càng nhiều hơn.
Trần Phong vẫn không đáp lại.
"Tại sao anh không nghĩ đến việc từ bỏ?"
Trần Phong trả lời: "Bởi vì có từ bỏ thì cũng không thay đổi được gì, cho nên, tôi không có tư cách để từ bỏ."
"Nhưng anh vẫn luôn gánh vác, anh chưa bao giờ gục ngã."
“Điều này không phù hợp với các nguyên lý cơ bản của tâm lý học!” m điệu của câu này đã thay đổi, hẳn là kết luận của một bộ phận người rỗng có nghiên cứu chuyên sâu về tâm lý học.
Điều này có nghĩa là ý chí quần thể dần dần bắt đầu rạn nứt.
Lý do của sự rạn nứt này chính là, logic tuyệt đối của hoàn cảnh sinh trưởng của bọn họ và ảnh hưởng của "Thế Ngoại Chi Ca" đã bị rạn nứt, bản chất con người của họ đang dần khôi phục.
Mặc dù, tỷ lệ phục hồi này có thể rất thấp, không thể định lượng được, nhưng nó vẫn tồn tại một cách khách quan.
Một khi đã có nhân tính, thì cảm xúc cũng sẽ biến hóa theo, quan điểm của họ cũng sẽ phân hóa thành nhiều hướng, không còn được phối hợp hoàn hảo với nhau nữa, cho nên mới rạn nứt.
Trần Phong mỉm cười: "Vậy, có thể tôi là một kẻ đặc biệt mà vận mệnh đã chọn trúng. Hiện tại, trong tuyến thời gian này, các người cũng không may bị lựa chọn, có muốn sát cánh cùng tôi không?"
Sự im lặng kéo dài rất lâu.
Khoảng mười phút sau, 8 triệu giọng nói vừa được tách ra lại thống nhất trở lại, 8 triệu miệng một lời:
"Nhân loại mắc nợ chúng ta, nhưng chúng ta không trách nhân loại. Nhân loại không làm gì sai, nhân loại cũng đang cố gắng từng ngày, chỉ là không thể làm được. Anh cũng nợ chúng tôi, nhưng anh cũng chẳng làm gì sai. Anh không phải là thủ phạm, Lôi cũng không phải là thủ phạm. Thủ phạm chính là gông xiềng vận mệnh đang bao phủ nhân loại, là rào chắn Thái Dương Hệ! Kẻ xâm lăng sắp ập đến! Bọn họ mới chân chính là kẻ mắc nợ chúng tôi!
Chiến Tuyến Tự Do chưa bao giờ từ bỏ chúng tôi, anh cũng chưa bao giờ từ bỏ nhân loại. Chúng tôi không hối tiếc cuộc đời này, cảm ơn anh đã cho chúng tôi biết ý nghĩa của sự tồn tại. Chúng tôi sẽ không tìm cách trả thù, cũng không đánh bại kẻ thù, vì đó là việc của anh. Chúng tôi chỉ muốn thông qua anh, có được ý nghĩa để chứng minh rằng mình thực sự tồn tại.
Chúng tôi... ở lại. Cảm ơn anh, Trần Phong."
Nói xong, vệt sáng tượng trưng cho bóng hình của người rỗng đột nhiên biến mất trong đầu Trần Phong.
Trần Phong hơi ngẩng đầu.
Hành lang kim loại bao quanh vẫn tối om, nhưng đồng tử của hắn dường như nhìn thấy vô số vì sao mờ nhạt lơ lửng trên bầu trời, trở về tổ như những con chim mệt mỏi trở về rừng.
u Thanh Lam, người đang nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển ở bên cạnh, kinh ngạc thốt lên: "Nó đang chuyển động! Nó đã bắt đầu! Từng hạng mục luận chứng toán học mà Phồn Tinh xây dựng trước đây đang bắt đầu có tiến triển! Để tôi xem xem thời gian hoàn thành ước tính là bao nhiêu, shhhh..."
Trần Phong bước tới: "Thế nào rồi?"
u Thanh Lam nhìn 8 triệu "cỗ quan tài thủy tinh" dường như vẫn luôn yên lặng vĩnh hằng, thì thào: "Bọn họ đang gánh vác khả năng đốt cháy quá tải sức mạnh tính toán não bộ của chính họ. Bọn họ đã giúp chúng ta tăng tổng sức mạnh tính toán lên 1,8 lần, hạng mục có thể được hoàn thành trong 6 tháng. Bọn họ đã tranh thủ cho chúng ta thêm 1 tháng để sản xuất thiết bị. "
Trần Phong: "Cái giá lớn phải trả là gì?"
"Trễ nhất là hơn 6 tháng vài ngày, não bộ của bọn họ sẽ khô héo như lá mùa thu."
Trần Phong khẽ giật mình, sau đó nhìn lại căn phòng kim loại, giơ tay lên quơ quơ: "Cám ơn."
Sau đó hắn kéo nhẹ u Thanh Lam một cái: "Đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ."
Khi hai người chuẩn bị bước vào thang máy, trong đầu Trần Phong lại phát ra câu nói của Phồn Tinh: "Vừa rồi họ nhờ tôi gửi một lời đến anh."
"Nói đi."
Phồn Tinh: "Bọn họ nói, anh không cần thương tiếc thay cho bọn họ, bởi vì hiện tại bọn họ rất vui, rất cao hứng. Có người bên trong còn nói, thay vì chết vô nghĩa, chi bằng cháy hết nhiệt huyết."
Hơn 10 phút sau, Trần Phong một mình quay lại biệt thự.
u Thanh Lam đã đến Thành phố Khoa học Tinh Phong.
Ngoài việc thúc đẩy tiến độ hạng mục riêng của mình, u Thanh Lam còn được giao cho một nhiệm vụ mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận