Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 468: Ông Nội, Con Đã Về

Năm này qua năm khác, dù ông lão có kiên cường chống đỡ ra sau, từng nhiều lần rảo bước đến gần Quỷ Môn quan rồi tránh thoát như thế nào, thì cũng sẽ luôn có một ngày ông ấy phải đầu hàng.
Niềm hy vọng rằng khát vọng ấy sẽ trở thành hiện thực ngày càng mờ nhạt.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng buộc phải từ bỏ.
Trần Phong nuốt nước miếng, hỏi: "Trần Mặc đang ở bên trong? Tình huống thế nào?"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn hắn, "Anh là...?"
"Tôi là cháu trai của ông ấy, Trần Phong."
Mọi người: "Cái gì!"
Ba mươi giây sau, Trần Phong xuất hiện trước giường bệnh.
Lão nhân gia cũng không biết hắn đã đi vào, chỉ nằm mềm oặt trên giường bệnh, nửa người run run.
Trên hộc tủ cạnh giường bệnh bày vài quả táo đã gọt vỏ từ bao giờ, đã bị oxi hóa thành những quả táo đen.
Bên cạnh còn có một cái bát, bên trong đựng vài miếng chè trôi nước mà ông lão ăn còn thừa lại lúc sáng.
Đây đã là thói quen nhiều năm của ông, nhưng tiếc là lần này thực sự không ăn hết.
Ông lão đan hai tay trước ngực, hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẩn đục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, tắm lên cây du.
Cơn gió nhẹ thổi qua, cành cây khẽ đung đưa.
So với hai mươi năm trước, khuôn mặt của ông lão lúc này đã có nhiều nếp nhăn sâu như rãnh.
Nét mặt của ông rất bình thản, nhưng hàm răng của ông vẫn luôn nghiến rất chặt.
Ông đang dùng hết sức để hít thở, nhưng hơi thở của ông vẫn tiếp tục yếu dần.
Tần số nhịp đập hiện bằng đèn huỳnh quang trên màn hình nhịp tim bên cạnh đang chậm dần từng chút, nhưng mỗi khi lồng ngực nâng lên, mỗi khi ông dùng sức để hít thở thì nó lại tăng nhanh lên một chút.
Ngoài miệng, ông lão bảo rằng chỉ muốn một mình yên tĩnh, sẵn sàng đối mặt với cái chết một cách bình thản, nhưng trong lòng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trần Phong chậm rãi bước tới, thận trọng, nhẹ giọng nói: "Ông nội, con đã về."
Ông lão đột ngột quay đầu lại.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm Trần Phong, ngơ ngác.
Sự vẩn đục trong mắt ông cấp tốc tiêu tan, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một nụ cười khó tả nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi của ông.
Ông lão há miệng, muốn nói gì đó, nhưng miệng lại khò khè liên tục, như thể vướng đàm.
Dường như ông không thể nói thành lời.
Đột nhiên, ông giơ tay phải, duỗi tới khuôn mặt của Trần Phong.
Xúc cảm thô ráp như một con dao rơi vào gương mặt Trần Phong, nhưng hắn không tránh né.
Trong lòng Trần Phong cũng chứa đựng rất nhiều lời, nhưng cũng không nói thành tiếng được.
"Hô! Hô! Khụ! Khụ! Phụt!"
Ông lão đột nhiên ngồi dậy, sau đó phun cục đàm sang một bên, rồi lại quay đầu nhìn Trần Phong.
Cuối cùng, cổ họng của ông cũng có thể phát ra âm thanh.
Tiếng cười của ông như một chiếc chuông bạc lớn, cười đến mức hoa quỳnh muốn nở rộ.
"Ha! Ha ha ha! Con đã về rồi!"
"Vâng, con đã về."
Ông lão nhìn hắn chằm chằm, đầy dò xét: "Không phải là lừa gạt, bọn họ sẽ không tìm được người mạo danh con, con và cha con thoạt nhìn giống như đúc từ một khuôn ra vậy."
Vừa nói, ông lão vừa lấy tay sờ soạng gương mặt của Trần Phong.
"Bây giờ, con tên là gì?"
"Trần Phong."
"Vẫn là họ Trần ư?"
"Vâng."
"Hahahahaha!"
Ông lão cười điên cuồng, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, nhưng hai hàng nước mắt lại không kìm được mà trào ra.
Ông vội vàng giơ tay trái lên, liều mạng dụi mắt, "Không được không được, cái thứ chết tiệt này chắn tầm mắt của ông rồi, ông không thể nhìn rõ con được nữa. Không được, ông phải nhìn con nhiều hơn một chút."
Trần Phong ngồi xuống bên cạnh ông: "Không sao cả, hiện tại con rất giàu có, có thể chữa khỏi cho ông. Ông nội, ông mau mau khỏi bệnh nhé, sau này tha hồ mà nhìn con."
Ông lão lại lắc đầu: "Không cần đâu, đủ rồi. Ông thế nào, ông có thể tự mình hiểu rõ, nếu như ông không rời đi, Diêm Vương sẽ bỏ gánh không làm nữa đấy. Không sao cả, dù sao thì đời này ta đã sống đủ rồi."
Trần Phong không trả lời điều này.
Ông lão lại hỏi: "Con đã kết hôn chưa? Đã có bé con chưa?"
"Chưa ạ."
"Có đối tượng chưa?"
"Có rồi ạ."
"Vậy thì phải nỗ lực hơn đấy!"
"Vâng."
Ông lão càng lúc càng cao hứng, sau đó lại lớn tiếng nói: "Uầy, ông hỏi những thứ này chính là vì con đã quay về, sau khi ông xuống dưới, ông cũng có cái bàn giao với Trần gia và với cha mẹ con."
Trần Phong muốn nói ông còn chưa tới lúc phải xuống dưới đâu, lúc này lại nói những lời như thế thì rất vô nghĩa.
Ông lão lại sờ lên mặt hắn: "Bé con, con đã vất vả rồi. Con đã chịu nhiều khổ sở lắm phải không?"
Trần Phong: "Vẫn... vẫn ổn ạ."
"Là do ông có lỗi với con. Ông không nên giao con cho thằng nhóc họ Quy trông nom, bằng không, con đã không đi lạc."
"Không sao đâu ạ. Chẳng phải con đã trở về rồi sao?"
Ông lão: "Ừm, trở về cũng không muộn, rất vừa vặn."
Nói xong câu đó, ông lão đột nhiên mềm nhũn nằm xuống, ngay cả bàn tay đang cọ cọ gương mặt Trần Phong cũng vô lực rũ xuống.
Trần Phong cắn chặt bờ môi, siết chặt tay ông.
Ông lão nói chuyện chậm rãi, yếu ớt, nhưng vẫn là ngữ khí giáo huấn: "Khóc cái gì mà khóc! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ! Lâm chỉ đạo đã từng nói rằng, sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, không ai có thể tránh khỏi. Ông không sợ chết, ông chỉ sợ chết mà chẳng có chút ý nghĩa nào. Con nhìn mà xem, chẳng phải bây giờ ông đang cười rất hạnh phúc, rất vui vẻ hay sao?"
"Nhưng ông mới là người khóc trước."
"Ông cũng sắp chết rồi, có khóc một chút thì đã sao nào? Nhưng con không giống vậy, cuộc đời của con còn rất dài."
"Vâng."
Ông lão: "Trần Phong."
"Con ở đây."
"Kỳ thực, ông không nên giảng đạo cho con khi vừa mới gặp lại thế này. Nhưng khi con còn nhỏ, ông vẫn chưa kịp dạy con đạo lý làm người, chưa kịp gì đã phải lạc mất con. Ông sợ nếu lúc này không nói ra, thì sẽ không còn kịp nữa."
Trần Phong: "Ông nội, ông nói đi, con nghe đây."
"Nhớ kĩ, đừng phản bội những người đã đối tốt với mình. Làm người hay làm việc đều phải dựa vào lương tâm. Con cũng đừng oán hận vận mệnh của mình, vì trên đời có rất nhiều thứ, là vận mệnh an bài. Con cứ nhìn ông là thấy, chờ đợi con 20 năm, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi này cũng đủ để ông mãn nguyện rồi."
"Vâng."
"Cha của con là một hán tử vang dội, mẹ con cũng là nữ hán tử vang dội. Chúng nó đã làm những gì chúng nó nen làm. Con cũng đừng trách chúng nó vì đã không chăm sóc con, nuôi dưỡng con lớn lên."
"Con không trách đâu."
"Bây giờ, con cũng chính là hán tử vang dội. Họ Trần chúng ta xưa nay chỉ toàn hán tử mình đồng da sắt. Ông có thể nhìn ra được, trong lòng con có chuyện, là một chuyện rất lớn, nhưng nhất định, con có thể gánh vác được. Dù sau này, bất kể con gặp phải chuyện gì, con hãy nhớ đến câu nói này của ông nhé."
Ông lão lại giơ tay choàng lên cổ Trần Phong: "Ông phải đi rồi."
Trần Phong không có cách nào trả lời được.
"Nhưng con không cần phải khổ sở, ông không hề tiếc nuối chút nào cả. Những điều mà cả cuộc đời này ông muốn nói với con, cộng cả thảy lại cũng chỉ có bấy nhiêu. Những cái khác đều là nói nhảm cả, con không nghe thấy cũng không sao."
Trần Phong: "Vâng."
Ông lão: "Thực sự phải đi rồi."
Cánh tay rủ xuống.
Máy theo dõi nhịp tim vang lên một tiếng bíp ngân dài, vô cùng chói tai.
Trần Phong ngồi trên ghế rất lâu, rất lâu.
Ông nội trông giống hệt với bộ dáng tốt đẹp nhất mà hắn từng tưởng tượng.
Nhưng thời gian ở chung quá ngắn, thực sự quá ngắn.
Ngắn đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng, thì đã phải đánh mất loại hạnh phúc này.
Trong tích tắc nào đó, hắn thực sự muốn lao ra, và hỏi lão tặc thiên, tại sao lại như vậy.
Rốt cuộc thì hắn đã làm gì sai mà phải bị trừng phạt như thế này.
Nhưng hắn đột nhiên kịp phản ứng, kỳ thật trên đời làm gì có trời chúa.
Nếu nói có, thì kẻ đó là chính hắn.
Hắn lại nghĩ đến sự phóng khoáng và tiêu sái không thể tưởng tượng được của ông lão.
Cũng không biết ông lão vì sợ mình phải khổ sở nên mới ngụy trang như thế, hay là vì sinh ra đã cứng cỏi như thế nữa.
Nhưng câu hỏi này sẽ mãi mãi không bao giờ nhận được câu trả lời.
Họ Trần xưa nay chỉ hán tử mình đồng da sắt?
Trần Phong nhìn Trần Mặc đã nhắm nghiền hai mắt.
Có thể ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó ở mình, thứ mà người khác không thể thấy được.
Nhất định mình sẽ gánh vác được...phải không?
Các bác sĩ và y tá bên ngoài nối đuôi nhau đi vào.
Trần Phong đứng lên, gỡ mũ xuống, quay đầu nhìn đám người bọn họ, gập người cúi đầu thật thấp: "Rất cảm ơn mọi người."
"Trần Phong!"
Có người vừa nhìn thấy hắn đã nhận ra ngay lập tức.
Trần Phong gật đầu: "Chính là tôi."
Tám ngày sau, Trần Phong lặng lẽ trở về Hán Châu.
Chuyến bay đến Xuyên Thục lần này, ngoại trừ Lộ Vy ra, hắn không hề thông báo cho bất kỳ ai.
Trong mấy ngày nay, Lộ Vy thỉnh thoảng lại gọi điện cho hắn, dường như muốn hỏi thăm tình hình của hắn, nói vài chuyện phiếm.
Trần Phong biết mục đích của cô, có lẽ là muốn khuyên bảo hắn.
Kỳ thực, hắn cảm thấy điều này là không cần thiết, có một ông nội tiêu sái phóng khoáng như vậy, hắn có muốn khổ sở cũng chẳng được.
Sau khi an táng, hắn vốn định đợi đến sau ngày 26/5, đợi từ tương lại xuyên trở lại, mới trở về Hán Châu, hắn định ở lại đây thêm vài ngày, mỗi ngày đều tản bộ, xem như một cách để thả lỏng tinh thần, chuẩn bị cho lần chiến đấu tiếp theo.
Tuy nhiên, bên Hán Châu xảy ra một chút biến cố nhỏ, nên ngày 22 tháng 5, cuối cùng hắn cũng phải rời đi.
...
..
.
Nay mình lên bù chương cho cuối tuần vừa rồi, dù sao mình cũng còn phải đi học đi làm, không có khả năng ngày nào cũng rảnh rỗi ngồi edit truyện, vì vậy mong cả nhà thông cảm nhé. Mình chỉ cố gắng rảnh lúc nào thì ngồi ôm máy gõ chữ lúc đó mà thôi. Có chậm một chút thì hy vọng mọi người vẫn đợi mình nè.
Nay lên 20 mấy chương lận, cả nhà đọc truyện vui vẻ nhennnn <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận