Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 876: Không Ai Cao Quý Hơn Ai

Lúc này, công việc làm USB flash của Trần Phong sắp sửa kết thúc, những người cần phải nhớ đều đã nhớ kĩ, Tiếp theo, hắn còn phải nhớ cả 100000 nhân tài đứng đầu các lĩnh vực trong trăm năm qua, tính cả trên tinh hạm pháo đài DF-711, tinh hệ Ourten, tinh hệ Huyền Vũ và toàn bộ đế chế Thần Phong, nhớ thì có thể, nhưng hắn không chắc có thể giữ lại bao nhiêu người trong tuyến thời gian tiếp theo.
Thực ra thì, có thể có một số người vẫn luôn tồn tại từ những tuyến thời gian đầu tiên cho đến hiện tại, chẳng qua là trước đây Trần Phong không quen biết, bây giờ đột nhiên lại gặp mặt dưới danh nghĩa là nhà hiền triết, nên hắn mới có cảm nhận hiệu ứng USB flash.
Thực ra hiệu ứng USB flash có thể chỉ là một ảo giác, nhưng không thể bị làm giả, cũng không thể xác minh.
Ví dụ như đám người Navilon, Bernsta, Hàn Dữ trong tuyến thời gian thứ tám.
Có thể trong những tuyến thời gian trước đó đã tồn tại những người này, cũng ở những vị trí quan trọng khác nhau, nhưng Trần Phong không quen biết, nên không nhớ, nên thành ra họ 'không tồn tại'.
Đây chính là chủ nghĩa duy tâm cực đoan - tôi thấy tức tồn tại.
Lúc này, trong quảng trường chỉ còn lại chưa đầy một trăm người, đều là tinh hoa của đế chế Thần Phong.
Trong đám người này, có rất nhiều người là người quen cũ của Trần Phong.
Bây giờ Lâm Bố đã ở cấp bậc quân hàm tướng cao nhất, chỉ đứng sau cấp nguyên soái của hàng ngũ lãnh đạo quân sự, đứng đầu trong số các tướng lĩnh cùng cấp, điều này cho thấy địa vị của anh ta trong quân đội rất cao.
Lâm đầu to trạc tuổi với Trần Phong, lúc này đã cách mốc trăm tuổi rất xa, nhưng thoạt nhìn vẫn là bộ dáng trung niên.
So với các nhà lãnh đạo quân đội khác, mặc dù quân trang của Lâm Bố rất chỉnh tề, nhưng đầu tóc lại rối bù, vô cùng lôi thôi lếch thếch.
Trần Phong cảm thấy, trên người Lâm Bố toát ra một thứ đạo lý.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, năm tháng không làm cho thằng oắt này chững chạc, mà lại biến cái tính cố chấp ương ngạnh của anh ta trở nên vô hạn.
Lúc này, cái thằng nhãi này đang biểu lộ vẻ mặt không phục, có lẽ còn muốn vật mình một trận, để 'học hỏi' một chút kiến thức từ cái kẻ nổi danh là chiến sĩ đệ nhất nam chinh bắc chiến qua nhiều tuyến thời gian như hắn.
Trần đại sư tỏ vẻ "con mệt lắm, con mệt lắm mẹ à", cái thằng oắt này đúng là muốn ăn đòn mà, dù sao thì anh cũng đâu thể đánh nổi tôi...
Khoan đã.
Trần Phong đọc lướt nhanh toàn bộ lý lịch của Lâm Bố.
Chà, ghê gớm thật, cực kỳ chói lọi, vô cùng ngầu lòi, thật CMN bá đạo.
Trước đó, Phồn Tinh đã nói qua với Trần Phong rồi,
Kể từ khi chiến tranh bắt đầu vào năm 3020, đã có không ít chiến sĩ và sĩ quan chỉ huy trong tinh hệ Ảnh Tử đã bước ra ngoài, dấn thân vào chiến trường.
Những người theo trường phái lý trí đã từng phản đối chuyện này, bọn họ cho rằng trước khi đợi được Trần Phong đến nơi, tinh hệ Ảnh Tử nên bảo tồn sinh lực càng nhiều càng tốt.
Nhưng phản đối không hiệu quả, chiến lược này gần như được nhất trí thông qua trong lĩnh vực quân sự, không chấp nhận phản bác.
Mà lý do của quân nhân đưa ra cũng vô cùng chính đáng.
Đồng bào ở những tinh khu khác của đế chế đang sử dụng chính vùng lãnh thổ và tính mạng của chính họ để tranh thủ thời gian cho tinh hệ Ảnh Tử để đổi lấy thông tin tình báo.
Đồng bào bên ngoài đang phải hy sinh rất lớn, cũng chính nhờ đồng bào bên ngoài đang ra sức phấn đấu, thu hút hỏa lực của đội quân mắt kép, nên tinh hệ Ảnh Tử mới có thể an ổn phát triển.
Đã là quân nhân thì sẽ luôn coi chiến tranh chính là thiên chức của mình, da ngựa bọc thây chính là vinh quang, cũng là đích đến.
Mặc dù tầm quan trọng của tinh hệ Ảnh Tử là điều hiển nhiên, nhưng chúng ta không thể trốn tránh như một con rùa rụt cổ, trơ mắt nhìn người khác chết thay mình.
Không ai cao quý hơn ai cả.
Chúng ta tuyệt đối không được an tâm thoải mái trơ mắt nhìn người khác xông pha chiến đấu, còn bản thân mình thì chỉ đứng chờ để nhặt chiến quả.
Hành động của chúng ta nhất định phải xứng đáng với những hy sinh mà người khác đã dành cho chúng ta.
Ngoài ra, vì bản thân chúng ta chính là những tinh nhuệ nhân loại, nên chẳng phải chúng ta có thể lượm lặt được nhiều thông tin tình báo hơn những người khác hay sao?
Cuối cùng, làm chiến sĩ mà không trải qua thử thách binh đao máu lửa, thì chỉ biết mỗi lý luận suông, nếu vậy, chúng ta có tư cách gì để sử dụng những vũ khí đỉnh cấp hội tụ tinh hoa sức mạnh của toàn văn minh chứ?
Nếu không được trải nghiệm trên chiến trường thực thụ, không có sự bấu víu giữa sự sống và cái chết, thì dù có được cấp cho những trang bị tốt nhất, chúng ta cũng không thể phát huy được sức mạnh chiến đấu vốn có của những trang bị đó, chẳng phải như thế sẽ hổ thẹn với tổ tiên, với những chiến sĩ khác, với những nhà nghiên cứu khoa học và cả những công nhân đã chế tạo ra những trang bị này hay sao?
Nhưng lý do này làm sao có thể bác bỏ được.
Kể từ đó, các sĩ quan chỉ huy và chiến sĩ đã lặng lẽ bước ra khỏi tinh hệ Ảnh Tử, trước tiên là lợi dụng hệ thống hộ tịch của đế chế, mỗi người sẽ được lựa chọn tùy theo sở thích của họ hoặc lựa chọn ngẫu nhiên các tinh khu cần tham gia, đặt cho mình cái tên và thân phận giả, sau đó sử dụng thân phận binh lính bình thường và sĩ quan chỉ huy sơ cấp để ẩn nấp trong các chiến trường, từng chút một leo lên tuyến đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận