Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 555: "Thú Vui Cấp Thấp"

Trước đó, Trần Phong không nghĩ đây là một vấn đề gì lớn.
Bởi hắn có một định kiến sâu sắc với những tình ca.
Hắn cảm thấy nếu không có tình ca thì quá tuyệt, trong nền nghệ thuật như thế, nền văn minh nhân loại sẽ thể hiện sự kiên cường chưa từng có, có thể chống lại được sự thâm nhập của vi khuẩn Z, cũng đem ngọn lửa văn minh truyền thừa mãi cho đến ngày nay.
Nhưng bây giờ Trần Phong lại hiểu ra, đây là một vấn đề lớn.
Thứ cảm xúc quan trọng như tình yêu đã bị áp chế đến mức tàn nhẫn, đến mức hầu hết mọi người đều chìm đắm trong những phấn đấu, đấu tranh trong suốt cuộc đời, họ đã quên cách dừng bước chân và nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, cuối cùng hình thành bầu không khí sinh sôi và phối đôi thực dụng như hiện tại.
Cho dù mẹ đứa nhỏ vừa mới biết yêu, nhưng ý thức về sứ mệnh vẫn triệt để lấn át nhu cầu của cô nàng trên phương diện kia. Cô nàng kiên định cho rằng sự kết hợp nhân tạo mới là phương thức sinh sản hoàn mỹ nhất.
Thậm chí, có thể mẹ đứa nhỏ còn không biết chuyện đó tuyệt vời như thế nào.
Hoặc ngay cả khi biết điều đó, cô nàng cũng không muốn lãng phí thời gian đắm chìm trong loại thú vui “cấp thấp” này.
Đánh mất sự ràng buộc quan trọng của tình yêu, kỳ thực là một chuyện rất khủng khiếp.
Mức độ phát huy năng lực của một người liên quan trực tiếp và có tương quan tích cực với ý chí của người đó.
Theo một ỹ nghĩa nào đó, việc đánh mất cảm xúc mạnh mẽ như một động lực này, sẽ khiến nhân loại cảm thấy đơn độc trong việc xây dựng sứ mệnh trong lịch sử, mất đi sự nhiệt tình đối với những người bên cạnh và mọi thứ xung quanh.
Loại ý thức về sứ mệnh này thực sự rất thực dụng, rễ bị hỏng, có chút cảm giác bèo không rễ.
Lấy một ví dụ, một chiến sĩ thủ hộ nền văn minh có thể phát huy 100% sức chiến đấu trên chiến trường.
Nhưng nếu sau lưng người chiến sĩ này chính là vợ hoặc chồng của mình - người mà họ yêu, thì người đó có thể chiến đấu với 200% sức lực.
Một người thủ hộ chỉ được xây dựng dựa trên bảo vệ lịch sử và truyền thừa không phải là người bảo vệ kiên định nhất.
Vì nhân loại không chỉ là động vật xã hội, chịu ảnh hưởng của xã hội mà còn là sinh mệnh cá thể, có tư duy độc lập.
Trong lúc đấu tranh cho nền văn minh, nhân loại luôn phải tìm ra thứ ý nghĩa tồn tại độc đáo của riêng mình.
Người yêu và người thân trong gia đình chính là suối nguồn tinh thần chiến đấu dễ tiếp cận nhất trên thế giới này.
Ngay cả bản thân Trần Phong cũng là nhờ những giọt nước mắt tiếc nuối khi mẹ đứa nhỏ khi nhìn thấy quả bom hạt vượt phát nổ, và câu nói vĩnh biệt “cấy ghép thành công”, mà có thể nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết trong tim, cũng là động lực khiến hắn phấn đấu cho đến tận bây giờ.
Cuối cùng, chẳng phải đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?
Sau khi nhận thức được bản chất của hiện tượng này, Trần Phong không còn oán trời trách đất nữa, mà hắn tự trách mình.
Nhận mệnh vậy.
Tổng kết những kinh nghiệm và bài học này, ngộ nhỡ lần này vẫn thua thì lần sau phải quan tâm đúng mức đến tình ca.
Lần này đã là ván đã đóng thuyền rồi, thôi quên đi.
Hắn còn có thể làm gì khác được chứ?
Không nhận mệnh thì cũng có còn cách nào khác đâu?
Cũng không thể tỏ rõ ý là tôi muốn cùng cô làm chuyện ấy được.
Cua cô nàng?
Mẹ đứa nhỏ đã yêu mình rồi, nhưng mà cô nàng không có cái hứng thú đó mà thôi!
Trần Phong quyết định tạm thời lui binh, đợi sau này rồi tính kĩ hơn.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì tôi đi trước vậy."
"Trần Phong, anh chờ đã."
"Sao vậy?"
"Đây là một phần tài liệu giảng dạy của sĩ quan chỉ huy, tôi hy vọng anh sẽ đọc nó."
"Không đọc, tôi còn có một số việc riêng cần xử lý, năm nay tôi còn chưa nghỉ phép năm đâu, tạm biệt."
Trần Phong từ chối, sau đó quay đầu rời khỏi.
Tâm trạng không tốt, thậm chí hắn còn chẳng có tâm trí diễn kịch cái gì mà kế hoạch chiến thần gì đó, mặc kệ hết.
Đường Thiên Tâm nhìn bóng lưng khuất xa của hắn, sau đó lại nhìn đánh giá chi tiết tiến độ "cấp D" của kế hoạch chiến thần bên trong võng mạc, mi mắt nhảy loạn xạ.
Cấp D, chỉ số đánh giá thấp nhất.
Đây là lần đầu tiên trong đời Đường Thiên Tâm bị đánh rớt cấp độ D khi chấp hành nhiệm vụ.
Điều này cho thấy thao tác lần này của cô nàng quá tệ.
Đường Thiên Tâm tỏ vẻ bối rối.
Mình phạm sai lầm chỗ nào ư?
Mình chọc hắn mất hứng chỗ nào à?
Đúng lúc này, một báo cáo phân tích nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô nàng.
"Dựa trên phân tích biểu hiện vi mô của thượng úy Trần Phong, có thể kết luận rằng anh ấy rất ghét phương thức sinh sôi bồi dưỡng nhân tạo, anh ấy chủ trương kết hợp tự nhiên truyền thống."
Đường Thiên Tâm cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Sao có thể như thế được!
Chẳng phải loại hình thức đó có hiệu suất rất kém và lãng phí rất nhiều thời gian à?
Mỗi tháng có vài ngày như vậy, sao có thể khả thi được.
Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu được sao?
Đường Thiên Tâm từng nghe nói có những nhân tài cấp cao rất thích phương pháp truyền thống, nhưng tỷ lệ rất thấp.
Chẳng hạn như vợ chồng Thẩm Trường Hà và vợ chồng Charles Louis, bọn họ đều đang sử dụng phương pháp bồi dưỡng nhân tạo kết hợp công nghệ mới, chỉ có O'Brian và bảy người vợ của ông là khác thường thôi.
Huấn luyện viên cấp dưới Đinh Hổ và vợ anh ta - Lưu Duy Duy cũng áp dụng công nghệ mới.
Trong số các nhân tài cấp cao, tỷ lệ kết hợp theo công nghệ mới cao vượt mức 92%, trong những năm gần đây còn đang tăng lên.
Bản thân Đường Thiên Tâm ngay từ khi còn nhỏ đã lập chí trở thành một sĩ quan chỉ huy xuất sắc, luôn sẵn sàng đối đầu với chiến tranh bất cứ lúc nào, không thể nghi ngờ khi cô cũng là một người tôn sùng công nghệ mới.
Cô nàng bị lay động bởi Trần Phong, nhưng từ đầu đến cuối cô nàng vẫn luôn nghĩ đến việc kết hợp công nghệ mới.
Cô nàng vốn cho rằng Trần Phong cũng nên có ý định tương tự.
Xét cho cùng, ý thức về sứ mệnh mà Trần Phong thể hiện trong đánh giá chiến đấu của cuộc thi đấu tuyển chọn đã là một hình ảnh quân nhân mẫu mực.
Làm sao cô nàng có thể ngờ được, Trần đại sư lại có niềm yêu thích mãnh liệt với "thú vui cấp thấp" như thế, đến mức khiến cô nàng bị đánh giá cấp D luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận