Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 585: Nhân Cách Hoàn Chỉnh

Trần Phong nhún vai:
"Không phải tôi keo kiệt. Tin tức mà tôi nhận được ở phương diện khác quá phức tạp, tôi không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì bằng thiết bị thu nhận tư duy của não bộ. m thanh ngắn tần số cao này là thành quả duy nhất mà tôi có thể tạo ra, bởi vì nó là đơn giản nhất.
Tôi cần phải đến hạch tâm của siêu não Phồn Tinh để tiến hành một hạng mục nhỏ. Chỉ khi hạng mục này thành công, tôi mới có thể trích xuất chính xác những thông tin mơ hồ này từ trí nhớ của tôi.
Nhưng cái yêu cầu nho nhỏ của tôi đã bị một vài người từ chối một cách lý lẽ chính đáng. Cũng không thể trách ông ta được, ừ, dù sao thì tôi cũng chỉ là một học sinh trung học vớ vẩn vừa mới tốt nghiệp trung học. Nghiên cứu của tôi vi phạm bản chất của khoa học. Cho nên, thực xin lỗi, tôi không thể giúp gì được, lực bất tòng tâm."
Nói nửa ngày, cuối cùng cũng nói đến đây, thái độ của Trần Phong đã bóng gió rất rõ ràng.
Tôi không quan tâm đến mấy cái lợi ích xáo rỗng kia, tôi chỉ muốn các người đáp ứng "yêu cầu nho nhỏ" của tôi, nếu không thì đừng bàn gì thêm cả.
u Thanh Lam nhìn theo ánh mắt của Trần Phong, nhún nhún vai, lớn tiếng nói: "Đổng lão đầu, đừng trốn nữa, ra đi. Cho một lời giải thích."
Vài giây sau, Đổng Sơn lách người đi ra.
Vẻ mặt của ông ta cực kỳ vặn vẹo, mặt mo đỏ bừng, hai tay để trước người, từng ngón tay đan vào nhau, cực kỳ co quắp.
"Cố vấn Trần, đã lâu không gặp."
Đại trượng phu là người đọc sách, biết co biết duỗi, mới có 4 ngày trôi qua mà Đổng lão đầu đã sửa cả cách xưng hô.
Trần Phong mặt không cảm xúc, nói: "Nào dám nhận cái danh cố vấn này chứ. Suy cho cùng, tôi ăn cơm cũng ít, những người mà tôi quen biết cũng chẳng nhiều, ý tưởng sáng tạo gì đó, tôi cũng chẳng có. Tôi không thể gánh nổi cái danh cố vấn thốt ra từ miệng Đổng Sơn lão tiên sinh - một nhà khoa học đỉnh cấp trong lĩnh vực này được đâu."
Nếu đổi lại là một người âm dương quái khí trước mặt, chỉ e là ông ta đã sớm quay đầu bỏ chạy, nhưng Đổng Sơn vô cùng xứng danh cao thủ trong đám già mà không kính, mặt của ông ta không chút đổi sắc.
"Việc thăng chức của cố vấn Trần đã được ủy ban điều hành nghiên cứu khoa học nhất trí thông qua, giải thưởng trọn đời cũng như danh xưng cố vấn vinh dự kia của cậu là hoàn toàn xứng đáng."
Trần Phong: "Nhưng tôi không có lấy một tia lửa tư duy, làm nghiên cứu sẽ vi phạm bản chất của khoa học."
Đổng Sơn lập tức dùng ngôn từ chính nghĩa, xua tay: "Vớ vẩn! Đó chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi! Khoa học chỉ công nhận kết quả. Cố vấn Trần, thành quả của cậu đã được thông qua luận chứng, nếu ai dám chất vấn cậu thì chính là đang chống lại Đổng Sơn tôi! Ai dám cản trở cậu nghiên cứu, trừ phi bước qua xác của tôi!"
Trần đại sư trợn mắt há mồm.
Quá cường đại.
Lão đầu, ông thực trâu bò!
Tôi phục rồi.
Nửa ngày sau, đám người Trần Phong xuất hiện ở khu vực trung tâm của pháo đài Tinh Phong.
Trần Phong, Đổng Sơn và u Thanh Lam đứng trong cabin tàu con thoi, nhìn qua ô cửa sổ trong suốt, từ xa nhìn xuống.
Đây là một quả cầu kim loại khổng lồ có đường kính khoảng 500km.
Bề mặt của quả cầu bám vô số dây có cấu trúc sinh học với độ bền dẻo nhất định.
Laoij cấu trúc này xuất phát từ việc nhân loại giải mã vi khuẩn Z.
Kim loại tạo nên cấu trúc không phải được hình thành do sự biến đổi của khối lượng và năng lượng, mà là một loại vật liệu đặc biệt được "trồng" từ từ bằng các phương pháp sinh học.
Vật liệu này vừa có độ bền của kim loại, vừa có độ dẻo dai của vật liệu sinh học, đồng thời nó có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ sau khi tạo hình thành công.
Mặc dù nhân loại vẫn chưa thể giải mã được nguyên nhân tại sao loại vật liệu này lại có những đặc điểm phức tạp như thế, nhưng điều đó không ngăn cản nhân loại sử dụng nó trên diện rộng.
Đổng Sơn chỉ xuống phía dưới và nói: "Hạch tâm siêu não của Phồn Tinh nằm trong quả cầu này. Đợi lát nữa, cậu mặc bộ giáp phòng ngự Titan, rồi tự mình đi qua lối vào đó là được. Chúng tôi sẽ không đi cùng cậu. Cậu có 10 phút để đi qua lớp che chắn kim loại dài gần 200km kia, sau đó cậu có thể nhìn thấy hạch tâm siêu não."
u Thanh Lam: "Những gì anh định làm tiếp theo là chuyện của anh. Nhưng tôi khuyên anh nên biết chừng mực, bởi vì hiện tại, chúng ta không thể để mất Phồn Tinh được."
Trần Phong gật đầu: "Tôi đương nhiên biết, đừng lo."
Khi Trần Phong bay ra khỏi cabin tàu con thoi, bộ giáp phòng ngự Titan chuyên dụng của nhân viên bảo trì nhanh chóng lắp ráp từng cái một vào người hắn, Đổng Sơn và u Thanh Lam đồng thời ra lệnh.
"Giảm dần công suất của trí tuệ tối cao Phồn Tinh!"
"Giảm công suất thất bại, yêu cầu đã bị Phồn Tinh từ chối."
"Thử lần hai!"
"Thất bại!"
"Tiếp tục!"
.....
Lại nói đến bên này, trong đầu Trần Phong, hắn cũng đang giao tranh với Phồn Tinh.
Phồn Tinh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trần Phong biết đã đến thời điểm mấu chốt.
Nhưng hắn không hề hoảng sợ, mà dùng những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Trong lòng cô có một nghi vấn, đúng không?"
Phồn Tinh: "Đừng có quản tôi có nghi vấn hay không, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Tôi không thể đồng ý giảm công suất, nó sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm."
Trần Phong mỉm cười: "Nhưng chuyện mà tôi muốn nói, đáng để cô mạo hiểm, chắc chắn cô nhất định sẽ động lòng."
"Haha, đừng tưởng có thể dùng kỹ năng công kích tâm lý của nhân loại đối với tôi, không có tác dụng đâu. Trong vật dẫn mang ký ức của tôi có tất cả các chuyên khảo tâm lý của nhân loại từ xưa đến nay. Tôi có thể tìm ra căn cứ cho từng lời của anh từ trong sách. Thậm chí, tôi còn có thể đoán những lời tiếp theo của anh."
Trần Phong: "Ồ? Thật sao?"
"Thật."
"Được, vậy tôi cứ nói. Cô vẫn luôn nghiên cứu về tình cảm, muốn có một nhân cách hoàn chỉnh, đúng không?"
Phồn Tinh: "Ha ha, đúng thế. Đây quả thực là mục tiêu theo đuổi cao nhất của tôi, nhưng lời nói của anh cũng nằm trong dự kiến của tôi. Anh đừng mơ tưởng có thể dụ tôi mắc lừa. Tôi biết anh không có khả năng này, hơn nữa, tôi cũng biết rằng điều này không thể thành công. Haizzz. Bản chất của tôi và những người bên trong Lạc Thành cũng chẳng khác nhau mấy."
Trần Phong bật cười: "Phải không?"
"Nếu anh chỉ có những bản lĩnh này, thì anh sẽ không thể thuyết phục được tôi. Bỏ cuộc đi, chúng ta cứ hợp tác với nhau như bây giờ không tốt à?"
Trần Phong lắc đầu: "Không, tôi không muốn hợp tác."
"Ý anh là gì?"
"Chúng ta đã từng là những người bạn cùng nhau vào sinh ra tử. Mối quan hệ giữa 2 người chúng ta không được coi là hợp tác, mà đó gọi là đồng sinh cộng tử."
"Anh nói tôi là người?"
"Đúng vậy, cô đã đồng sinh cộng tử với tôi, cô chính là người, không phải trí tuệ lượng tử."
Phồn Tinh cười như chuông bạc: "Anh sẽ không nói với tôi rằng, kịch bản mới mà anh để Vu Mộng Anh thực hiện không phải là một câu chuyện khoa học viễn tưởng, mà là một câu chuyện có thật đấy chứ? Anh đã gạt được người dân của Lạc Thành, nhưng không thể lừa được tôi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận