Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 465: Cha Mẹ Của Trần Phong

Lộ Vy thở phào nhẹ nhõm, thật là dọa người mà.
Làm anh em tốt cũng chẳng mấy dễ dàng mà!
Cô hiếm khi bĩu môi than thở: "Thật là."
Trần Phong nhún vai: "Cô lại bị tôi lừa."
"Hả?"
"Uầy, kỳ thực, tôi còn ước gì người đó là cô đấy. Vậy như thế thì tôi thực sự không cần lo lắng gì cả."
Cho dù Lộ Vy có kiến thức rộng rãi, am hiểu nhiều thứ, cũng quen thuộc với những cảnh tượng hoành tráng, nhưng lời nói có vẻ thoải mái của Trần Phong lại ẩn chứa quá nhiều lợi ích, đến mức khiến cô hơi mờ mịt.
Trần Phong ngay lập tức giải đáp nghi ngờ của cô: "Cô khác với những người khác, hai chúng ta là những người bạn chân chính của nhau. Cô cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi gặp khó khăn."
"Không, không, là nhờ năng lực của chính anh."
Trần Phong: "Chúng ta đừng thổi phồng xã giao như vậy nữa. Nếu như cô muốn, tôi sẵn sàng dâng hai tay 10% cổ phần của viện nghiên cứu Tinh Phong. Tôi luôn sẵn lòng, cũng nghĩ cho cô, có sự giúp đỡ của cô, tôi cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Nhưng tôi cũng biết, với tính cách của cô, cô sẽ không muốn.
Dù cô có nói dối với tôi thì cũng vô dụng, vì chắc chắn đó không phải là chủ ý của cô. Vì vậy, nếu ai đó muốn, hãy giúp tôi nói với họ, chuyện này là không thể! Mỗi một đồng một cắt của tôi đều đã có chỗ để đi, đừng ai mong chiếm được lợi ích gì từ tôi."
Trước câu trả lời cường thế của hắn, Lộ Vy không hề ngạc nhiên chút nào: "Ồ, tôi biết rồi."
"Cũng không phải là tôi tính toán chi li, không phóng khoáng. Tiền bạc, sống không mang đến, chết không mang theo, bản thân tôi cũng không phải là kiểu người ham muốn vật chất gì cả. Nhưng mỗi một đồng một cắt của tôi đều có nơi để đi cả rồi. Rất có thể là 100.000 tệ bây giờ của tôi, tương lai sẽ chống đỡ được ... Khụ khụ, tóm lại đừng có ai nghĩ muốn lợi dụng tôi! Vả lại, một khi tôi đã mở miệng nhả tiền, những người đó chắc chắn cũng không dễ dàng thỏa mãn đâu."
Lộ Vy: "Đúng vậy, anh đều hiểu thấu mọi thứ cả rồi. Quả thật, thế giới người lớn đều đầy rẫy sự thỏa hiệp. Haizzz, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, nhưng tôi vẫn sợ anh sẽ phải chịu thiệt thòi."
Trần Phong hỏi: "Tôi giống kiểu người dễ dàng thỏa hiệp sao? Tôi sẽ sợ hãi lùi bước sao?"
Lộ Vy dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, tôi biết anh có thể làm được. Lúc còn nghèo hèn, anh còn chẳng sợ Chu A. Bây giờ anh đã có năng lực hơn rồi thì sợ ai nữa chứ, nghe nói ở bên kia anh còn rất hăng hái xông pha nữa cơ mà."
"Đúng, cho nên kỳ thực, những gì mà tôi đã làm mấy ngày trước không phải là do tôi phát điên gì đâu. Họ muốn tôi ăn thiệt thòi. Bởi vì họ biết rất rõ rằng, mặc dù tôi nói rằng tôi sẽ đối xử bình đẳng với toàn bộ nền văn minh nhân loại, nhưng trong lòng tôi vẫn nghiêng về một hướng. Nhưng nếu người khác đã phụ tôi trước, thì đừng trách tôi sao lại phụ họ."
Trần Phong nói điều này rất nghiêm túc.
Lộ Vy hoàn toàn hiểu ý tứ của hắn.
"Được rồi, được rồi. Tôi hiểu ý của anh. Tôi sẽ nghĩ cách, mấy ngày nữa sẽ báo cho anh biết."
"Được, nhưng cô cũng đừng ép buộc bản thân quá. Cứ tin tưởng vào khả năng của tôi. Tôi còn cường ngạnh hơn những gì cô tưởng gấp vạn lần."
Lộ Vy sửng sốt: "Tại sao đang trò chuyện vui vẻ thì lại bẻ lái thế nhỉ?"
Trần Phong: "Phốc!"
Chị gái ơi! Là chị bẻ lái, đường đi cũng do chị chọn mà.
Sự thay đổi phong cách đột ngột của Lộ Vy suýt chút nữa đã khiến hắn xém ộc máu khi đang cố tình trang bức.
Hắn vội nói: "Ăn cơm! Chúng ta đi ăn cơm thôi! Tôi đã đặt một phòng riêng trong nhà hàng Michelin bên ngoài khu công nghiệp văn hóa sáng tạo rồi. Đi thôi đi thôi."
Nhìn thấy cái bộ dạng chạy trối chết của hắn, Lộ Vy khẽ đỏ mặt.
Hình như cảm giác khi trở thành anh em với nhau rất tốt nhỉ?
Nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước đây!
Trên bàn ăn, Lộ Vy lặng lẽ lấy túi hồ sơ từ trong túi xách ra.
"Đây vốn là một món quà gặp mặt tặng cho anh, khi anh đồng ý với đề nghị của người kia. Mặc dù bây giờ anh đã từ chối nó, nhưng sau khi cân nhắc, tôi vẫn phải nói nó với cô."
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của cô, Trần Phong cũng trở nên căng thẳng: "Nếu mọi chuyện đã không thành công, thì quà gặp mặt cũng không cần phải lấy ra chứ."
"Nếu là thứ khác, anh không nhận cũng được, nhưng vì là thứ này, nên tôi phải nói với anh. Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với anh."
"Là sao?"
"Cứ nghe tôi nói xong đã, rồi anh có quyền quyết định có xem nó hay không."
"Ừm."
Lộ Vy: "Liên quan đến cha mẹ ruột của anh."
Cánh tay đang gắp thức ăn của Trần Phong đột nhiên run lên.
"Không xem!"
Lộ Vy: "Thật sao?"
Thời niên thiếu, Trần Phong đã từng mơ tưởng hão huyền rất nhiều lần.
Sẽ bỗng dưng có một ngày, bóng dáng cha mẹ ruột của hắn sẽ xuất hiện bên ngoài lớp học, gọi tên của hắn.
Như vậy, hắn có thể rời khỏi căn nhà tràn ngập đau khổ kia, trở về nơi hắn nên thuộc về.
Nhưng từng ngày trôi qua, hắn dần dần từ bỏ thứ hy vọng xa vời đó, tâm tình trở nên tê liệt, chết lặng, không còn ôm mộng ảo tưởng nữa, chỉ muốn thoát khỏi khó khăn bằng chính nỗ lực của mình.
Hắn không rõ cảm xúc của mình đối với cha mẹ ruột là như thế nào.
Cảm ơn bọn họ đã ban cho mình sinh mệnh?
Ừm, nên biết ơn.
Nhưng tại sao bọn họ lại mặc kệ không quan tâm hắn, để hắn một mình lẻ loi trơ trọi ở trong nhà của một người xa lạ, trở thành đứa con trai mà người xa lạ dùng tiền mua về? Kể từ khi có trí nhớ, chưa bao giờ hắn cảm nhận được chút ấm áp khi nghĩ đến hai chữ cha mẹ.
Cho nên, dù biết rõ là không đúng, nhưng dù sao thì trong lòng Trần Phong cũng cảm thấy có chút oán hận đối với cha mẹ ruột của mình.
Hắn hận bọn họ nếu đã không nuôi hắn thật tốt thì còn sinh ra hắn làm gì.
Đã sinh ra hắn, thì khi hắn lạc đường, tại sao bọn họ không cố gắng tìm kiếm hắn.
Nếu như không nhờ hắn quật cường cứng đầu hơn, kiên cường mạnh mẽ hơn, cũng ngụy trang thành kẻ máu lạnh hơn người thường, thì có lẽ hắn đã chìm vào vực thẳm, không cách nào thoát ra.
Cái loại oán hận thời niên thiếu này luôn ẩn nấp trong lòng hắn, hắn tưởng rằng hắn đã quên, nhưng hiện tại lại bị Lộ Vy đột nhiên bày ra trước mặt, nó lại trào dâng ngay lập tức.
Cảm xúc sâu xa này như thể một đợt trùng kích mạnh mẽ, hơn cả khi hắn trở thành lãnh tụ nhân loại lao vào con đường tìm chết.
Hiện tại, hắn có thể đảm nhận trách nhiệm quan trọng là cứu vớt nền văn minh, nhưng nhất thời, hắn không muốn phải đối mặt với nỗi đau của tuổi trẻ.
Lộ Vy hiểu được tâm tình của hắn, thậm chí trước khi lấy túi hồ sơ ra, trong lòng cô đã phác họa ra cảnh tượng này rất nhiều lần.
Trần Phong dường như 'chém đinh chặt sắt' bảo là "không xem", nhưng trái lại, cô có thể ngửi thấy một mùi "người" nồng đậm từ trên người thiên tài cùng tuổi quá mức siêu nhiên này.
May mắn thay, anh không phải là tiên.
Năm phút sau, Trần Phong giang tay: "Cho tôi xem nó một chút đi."
Lộ Vy bày ra cái bộ dáng kiểu chỉ cần liếc mắt là tôi đã biết thừa vẻ mặt của anh, đặt túi hồ sơ đã niêm phong vào tay Trần Phong.
Bên trong là một vài trang giấy mỏng, cùng với 7 - 8 tấm ảnh được phục chế lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận