Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1207: Lâm La

Mọi thứ trước mắt khiến Trần Phong thấy bùi ngùi xúc động.
Trần Phong nhớ lại cảnh tượng ngàn năm trước, khi hắn và Lại Ân vai kề vai dạo bên cạnh công trường xây dựng viện nghiên cứu Tinh Phong.
Những hố đào do máy xúc của công ty TNHH Từ Châu đào trong ao bùn, xung quanh là ruộng lúa ấy, chỉ sau hơn 700 năm, nay đã trở thành vũ trụ thịnh vượng của ngày hôm nay.
Trần Phong không khỏi nở nụ cười.
Lần này, hắn ấy chọn cách sống với trạng thái lượng tử của lỗ đen tư duy mãi cho đến tận bây giờ, hắn đã trải qua sự xói mòn cảm xúc cá nhân, suốt mấy trăm năm cô đơn đó, đôi khi hắn sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch và cả sa sút tinh thần.
Nhưng, hắn đã thắng, mặc dù phải trải qua nhiều đau đớn hơn, nhưng cũng có được nhiều điều hạnh phúc hơn.
Cuối cùng, thay vì bỏ lỡ quãng thời gian một nghìn năm nhờ giấc mộng, hắn đã có thể nhìn thấy sự phát triển và lớn mạnh của nền văn minh nhân loại, nó đã gần hơn một chút so với độ cao mà hắn hằng mong muốn đạt tới.
Loại cảm giác hài lòng thỏa mãn khi nhảy qua giấc mộng sao có thể sánh với cảm giác nhận được trực tiếp thành quả chiến thắng của cả một thiên niên kỷ như thế này.
Bất giác đã hơn 5 tiếng trôi qua, Phồn Tinh lại xuất hiện bên cạnh Trần Phong: "Có một tin xấu, hiện tại, các học giả vẫn chưa tìm ra cách loại bỏ ảnh hưởng năng lượng của giai đoạn cuối cùng."
Trần Phong hờ hững lắc đầu: "Không sao cả. Trước đó, khi tỷ lệ thành công chỉ là 20%, tôi còn dám đánh cược mà, bây giờ gần như 100% luôn rồi, thật không hiểu nổi các cô đang sợ cái gì nữa. Nói với người trong viện đi, cứ rút lui theo kế hoạch. Chút rủi ro thế này, tôi vẫn có thể đánh được, không cần thiết phải kéo nhiều người như vậy đi theo liều mạng. À, Dương Quốc Định vẫn không chịu rời đi?"
"Đúng vậy."
"Tốt."
Phồn Tinh: "Nói đến người này, anh có nhớ tới cái câu nào đó không?"
"Câu gì?"
"Tôi cố gắng chạy thật nhanh, chỉ vì muốn đuổi kịp bản thân của năm ấy từng được kỳ vọng." (câu nói của cầu thủ bóng rổ NBA Shaun Livingston)
Trần Phong: "Ừm ... có lẽ vậy. Cái tên Dương Quốc Định này có lẽ có đôi chút nặng nề đối với anh ta."
"Anh ta không muốn để những người anh chị em ruột thịt từng bị đào thải trong cuộc cạnh tranh phải thất vọng."
"Tất nhiên, trách nhiệm của mỗi người đều dựa trên nhu cầu của nhóm đối với bản thân họ với tư cách cá nhân."
. . .
Lâm La đang đứng trên bệ phóng của trạm vũ trụ của viện nghiên cứu.
Từng đồng nghiệp này đến đồng nghiệp khác đi ngang qua cô, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn bước nhanh đến chỗ bậc thang của những chiếc phi thuyền cỡ nhỏ.
Tại trạm trung chuyển của bệ phóng phía xa, có vô số đồng nghiệp đang bước ra khỏi tàu con thoi bên trong của trạm vũ trụ.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ sa sút.
Những chiếc phi thuyền cỡ nhỏ chứa đầy người lần lượt cất cánh, hàng chục ngàn người mỗi đợt, đem phi hành đoàn chuyển đến mẫu hạm cỡ lớn đang đỗ ở cách đó không xa.
Sau chừng 5 phút nữa, mấy trăm nghìn người trong trạm vũ trụ sẽ được sơ tán, chỉ để lại vài nghìn người cuối cùng ở lại đứng chốt, dẫn đầu là Dương Quốc Định.
Tổ trưởng tổ dinh dưỡng đang đứng bên cạnh Lâm La, một bên xem xét tình trạng đăng ký nội trú của tổ dinh dưỡng, một bên để ý đến hệ thống tình báo bên cạnh, mong chờ rằng tổ công tác ở bên ngoài sẽ sáng tạo nên kỳ tích.
Thỉnh thoảng, tổ trưởng phải gọi điện thoại riêng cho một số người, ra lệnh cho những người này phải tạm dừng công việc, mau chóng rời đi, càng sớm càng tốt, phía bên mẫu hạm vẫn có phòng ban làm việc dự phòng, bọn họ vẫn có thể tiếp tục công tác của mình ở đó, dù sao bọn họ vẫn còn 2 tiếng nữa.
Đột nhiên, Lâm La co cẳng chạy về phía lối vào của tàu con thoi nội bộ.
Tổ trưởng ở phía sau cố gắng ngăn cô lại: "Lâm La, cô định làm gì? Năm phút nữa là phải sơ tán rồi!"
Lâm La quay đầu lại, mái tóc dài bồng bềnh, nhìn về phía vị tổ trưởng với ánh mắt khẩn cầu: "Tôi muốn gặp chủ nhiệm Dương."
"Hả? Cô... thôi, cô đi đi. Nhưng phải nhanh lên..."
Tổ trưởng còn chưa kịp nói xong, Lâm La đã nhảy xuống tàu con thoi, biến mất khỏi mặt đất của bệ phóng.
. . .
Ánh sáng và bóng tối xoay vòng.
Chiếc phi thuyền phóng đi.
Lâm La ngồi bên cửa sổ, nhìn những thứ bên ngoài không ngừng bay ngược về phía sau, suy nghĩ của cô thoáng chốc tung bay, nhưng lại không bay đến bên cạnh Dương Quốc Định.
Trong tâm trí cô, mọi thứ đang vô cùng lộn xộn, tựa như lớp lớp sóng xô, trong tay mình vẫn còn công việc đang dang dở.
Vô số phương án phối trộn dinh dưỡng liên tục xuất hiện trong tâm trí cô, tiến hành tính toán và luận chứng theo tư duy não bộ nhân loại.
Phương án phối trộn không phải là một tổ hợp tỷ lệ phần trăm đơn giản.
Nó có thể được bắt nguồn từ quá trình cụ thể trong giai đoạn tổng hợp nguyên liệu dung dịch dinh dưỡng.
Phương pháp tổng hợp của từng chất dinh dưỡng, cũng như sự biến đổi và tinh chỉnh sau khi tổng hợp đều có những tiêu chuẩn vô cùng nghiêm ngặt.
Sau đó, nó có thể tiến triển thành một loạt các phản ứng sinh hóa có thể xảy ra sau khi chất này được hấp thụ bởi phôi thai khi nó "phục sinh".
Dù quá trình tính toán tương tự đã được trí tuệ nhân tạo hoàn thiện không dưới hàng chục tỷ lần, nhưng vẫn không thu được kết quả 100%.
Lâm La và các nhà nghiên cứu ở vô số mắt xích liên quan khác đang chạy đua với thời gian để truy tìm nguyên nhân gốc rễ, cố gắng tìm ra nguyên nhân.
Ở cấp độ này, dinh dưỡng và kỹ thuật hàng không vũ trụ đều có tác dụng như nhau. Cả hai đều sử dụng một số lượng lớn các phép tính và thí nghiệm mô phỏng để tìm ra điểm hỏng hóc nhiều nhất có thể, sau đó là cải thiện một chút để cải tiến toàn bộ quy trình và kế hoạch thiết kế, cuối cùng mới là giải quyết vấn đề.
Thật đáng tiếc, tới tận bây giờ vẫn không thể đạt 100%.
Vì vậy, Lâm La mới thử sự trợ giúp tính toán của trí tuệ nhân tạo, chỉ sử dụng tư duy não người của mình để tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận