Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 308: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Không Theo Kịch Bản?

Sau hơn mười phút, Kim - 001 đã thoát ra khỏi phạm vi bao trùm hỏa lực của hệ thống phòng ngự Trái Đất mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Thoát khỏi nguy hiểm.
...
Khi Lâm Bố mang đầu của Trần Phong ra khỏi lưới, cái đầu nhiệt huyết của người đàn ông này đã bị đóng băng bởi nhiệt độ thấp của chân không vũ trụ, không khí bên trong đã tự động thoát ra do chênh lệch áp suất không khí giữa bên trong và bên ngoài, cũng tiện thể mang theo.....
Tóm lại là không thể miêu tả được, cực kỳ thê thảm, kinh khủng.
Trợ thủ của Lâm Bố bước tới, muốn giúp Lâm Bố tiếp nhận cái đầu anh hùng trong tay anh ta.
Lâm Bô không đi đến bên cạnh: "Anh đừng đụng vào, sẽ bị tổn thương do nhiệt độ đông lạnh. Mau mở ra cabin dinh dưỡng mô phỏng tuần hoàn nội bộ, mở ra hai cái liên tiếp, kết nối chúng liền nhau."
Trợ thủ vừa kinh ngạc vừa thương xót nhìn về phía cái đầu anh hùng, cố nén sự chua xót xộc lên mũi, nói: "Thủ lĩnh, anh hãy nén bi thương. Chúng ta đến chậm một bước rồi. Anh ta đã hy sinh. Tội gì phải thế này?"
Lâm Bố quay đầu trợn mắt giận dữ: "Tôi kêu anh chuẩn bị cabin dinh dưỡng, anh không nghe thấy sao?"
Người đàn ông kia giật mình, vội vàng lộn nhào chạy về phía khoang y tế.
Tuy Kim - 001 chỉ là chiến hạm cỡ nhỏ, nhưng về cơ bản vẫn được trang bị đầy đủ, bản thân Lâm Bố lại là một kẻ cuồng chiến thường xuyên bị thương, nên nó được trang bị cabin dinh dưỡng mô phỏng tuần hoàn nội bộ tiên tiến nhất của Chiến Tuyết Tự Do.
Năm phút sau, trong tiếng xèo xèo và khói trắng, cái đầu của vị anh hùng kia được đưa vào bên trong.
Chất lỏng trong cabin dinh dưỡng cấp tốc bị nhuộm thành một màu đỏ nhạt, đó là sự khuếch tán của vô số hồng cầu gắn vào lớp ngoài của cái đầu anh hùng.
Vô số sợi tơ màu trắng bạc hoặc trắng đục nhanh chóng nhô ra khỏi đáy cabin dinh dưỡng.
Một số sợi màu kim loại được sử dụng để cố định, một số sợi màu trắng lại là đường ống protein cung cấp oxy và chất dinh dưỡng, tương tự như mạch máu.
Ngay từ một nghìn năm trước, nhân loại đã phát minh ra hệ thống cấp cứu ECMO như một lá phổi nhân tạo, để hỗ trợ thở bên ngoài.
Trong quá khứ, đã không ít lần Trần Phong trải nghiệm qua rất nhiều thiết bị y tế như cabin dinh dưỡng hay máy trị liệu nguyên tử.
Nhưng những cabin dinh dưỡng mà hắn đã tiếp xúc trước đó đều thua xa cái này.
Chỉ trong nháy mắt, hệ thống tuần hoàn nội bộ đã hoàn thành việc phân tích gen của hắn, sau đó bắt đầu mô phỏng thành phần máu của hắn, điều động các tế bào máu vẫn còn trong cơ thể hắn.
Vô số vi ống protein nối các động mạch tĩnh mạch, mao mạch, bề mặt tế bào của cổ bắt đầu co duỗi, vận chuyển máu và dịch mô.
Vết cắt được tạo thành bởi tia laser vô cùng nhẵn, nên quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Chất lỏng bắt đầu trao đổi lưu chuyển, nhưng não của Trần Phong vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ở một cabin khác, Lâm Bố cũng nằm vào trong, vô số tơ gai nhô ra, kết nối với tuần hoàn nội bộ của anh ta.
Lâm Bố liếc nhìn trợ thủ bên cạnh, thông qua truyền tin sóng não, nói: "Bắt đầu trao đổi."
Trợ thủ thở dài, cảm thấy hành động này của Lâm Bố căn bản là chẳng có chút ý nghĩa nào.
Anh ta biết đội trưởng Lâm nắm giữ năng lực tái sinh quỷ dị.
Nhưng Trần Phong chỉ còn một cái đầu, hơn nữa, cũng đã chết rồi, là cái loại chết triệt để ấy, cho dù có cố gắng vận chuyển vật chất đặc biệt trong cơ thể của đội trưởng Lâm vào đầu của Trần Phong, thì chắc chắn chỉ vô dụng mà thôi.
Nó chỉ tái tạo và tự phục hồi vết thương, không thể tái tạo lại toàn thân, chuyển cái chết thành sự sống.
Nhưng anh trợ thủ không thể không tuân theo mệnh lệnh, anh ta nhấn nút.
Máy móc khởi động, cơ thể Lâm Bố run lên, rơi vào trạng thái hôn mê sâu theo cơ chế tự bảo vệ.
Trợ thủ lại nhìn Trần Phong, trong lòng vẫn là than thở, vô dụng thôi, hoàn toàn không có phản ứng, đại não đã ngừng hoạt động, cũng chẳng có sóng não.
Thật là uổng phí công sức.
Sau đó, anh trợ thủ này lại mở van đường ống, kết nối hai cabin dinh dưỡng.
Một phần chất lỏng được hút ra khỏi cabin dinh dưỡng của Lâm Bố, rồi được vận chuyển đến chỗ của Trần Phong.
Dần dần, xuất hiện biến hóa trong đường ống đầu vào, chất lỏng màu đỏ nhạt bắt đầu rút xuống, cho thấy chất lỏng phía Lâm Bố đang di chuyển về phía trước, dọc theo đường ống.
Trợ thủ lại đưa mắt nhìn màn hình giám sát Trần Phong, sau đó, trợn tròn mắt.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, trợ thủ ngồi thụp xuống đất.
Bởi vì Trần Phong đột nhiên mở mắt ra, trừng trừng nhìn anh ta.
Gặp quỷ rồi!
Cứu mạng với!
Trợ thủ dùng tay đỡ lấy hàm, vẫn không ngăn được hai hàng răng trên dưới va vào nhau phát ra tiếng lập cập.
"Người anh em này, cũng đã thế kỷ 31 rồi, lại còn tin vào quỷ thần hửm?"
Trần Phong lại tiếp tục thều thào: "Anh không cảm thấy xấu hổ à? Anh mau nhìn vào màn hình giám sát thông tin bên cạnh đi."
Lúc này, anh trợ thủ kia mới nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía hình chiếu tham số, sau đó con ngươi của anh ta co rụt lại.
Cái quỷ gì thế hả!
Thế mà lại có sóng não!
Bộ não của hắn lại bắt đầu hoạt động rồi!
Khởi tử hoàn sinh!
Nhưng vật chất đặc biệt của đội trưởng Lâm còn chưa kịp vận chuyển qua mà!
Mặc dù rất sốc, nhưng vị trợ thủ vẫn nhớ kịp thời đóng lại máy móc bên phía Lâm Bố.
Lâm Bố nhanh chóng thức tỉnh, đang định mắng chửi người, thì lại nhận ra có một ánh mắt đang phóng tới từ bên cạnh.
Anh ta nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của Trần Phong.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau.
Không khí phảng phất như đông cứng lại.
Có trời mới biết tâm tình của Trần Phong phức tạp đến thế nào.
Lâm Bố cũng xem như là một người quen cũ.
Vốn dĩ, màn kịch bạn cũ gặp lại nhau đáng lẽ phải vui vẻ khấp khởi lắm ấy, nhưng với tình huống thế này, màn kịch vui đến cỡ nào cũng bị phá nát.
"Haizzz"
Trần Phong thở dài, lần này không dùng sóng não để nói chuyện, mà là thật sự mở miệng.
Hắn vẫn còn dây thanh quản.
Tiếng thở dài thườn thượt này thật sự lọt vào tai Lâm Bố và anh trợ thủ, quả thực ẩn giấu biết bao 'thiên ngôn vạn ngữ', tâm tình phức tạp đến mức khó hiểu, cứ như đang dồn dập đập vào mặt những thứ cảm xúc như vô cùng bi thương, vô cùng phẫn hận và không cam lòng.
Lâm Bố nhảy ra khỏi cabin, lau mặt, cúi người áp sát về phía trước, hai tay đặt lên nắp kính cabin dinh dưỡng của Trần Phong, nước mắt lưng tròng, đầy vui mừng: "Người anh em, đừng lo lắng! Đội trưởng Đường đã thuận lợi thoát hiểm. Anh đừng khổ sở làm gì, mặc dù anh đã mất đi cơ thể, nhưng chúng ta có thể tái tạo lại nó, anh vẫn có cơ hội trở thành một chiến sĩ cường đại!"
Trần Phong lại thở dài: "Haizz!!"
Cái câu an ủi này của anh thật khiến tôi cảm thấy cực kỳ thân thuộc.
Lúc trước, tôi cũng từng khuyên bảo anh như thế đó.
Cũng không hổ là hệ thống tuần hoàn nội bộ cao cấp, thế mà thực sự nhận ra được suy nghĩ của hắn, giúp hắn quay mặt sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với mọi người nữa.
Nội tâm hắn vô cùng phiền muộn.
Dựa theo lý thuyết, hẳn là nên cảm ơn Lâm Bố vì đã có ơn cứu mạng của hắn.
Nhưng những lời này không thể nói ra miệng được.
Anh, Lâm Bố, mới chính là chiến sĩ "đầu" thực sự, anh có kinh nghiệm dùng "đầu" phong phú.
Lần này, trước khi đến, tôi còn ngẫm nghĩ rất kĩ cách để an ủi anh.
Nhưng.....Tại sao lại là tôi? Sao mọi chuyện lại không theo kịch bản, hả?
Hai người Lâm Bố chỉ cho rằng hắn đột ngột mất đi cơ thể, nên tâm tình mới sa sút như thế, trở về sẽ tìm bác sĩ tâm lý để can thiệp trị liệu cho hắn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp theo, bọn họ sẽ không làm phiền Trần Phong nữa.
Anh ta và anh trợ thủ chỉ đứng bên cạnh, thì thầm trao đổi, phân tích tình huống.
Trợ thủ vò vò mái tóc: "Sao có thể tỉnh lại như thế?"
Lâm Bố: "Đúng vậy, sao có thể tỉnh lại như thế chứ?"
"Thủ lĩnh, trích xuất của anh còn chưa được vận chuyển qua đây, thì anh ta đã tự mình tỉnh dậy rồi."
Trần Phong, cái người đang nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người, đột nhiên trợn trắng mắt.
Này tiểu lão đệ, phục tô nhân tử "tuyệt học độc môn" của anh đã được tôi copy bằng... nhãn thuật Sharingan (Tả Luân Nhãn) từ lâu rồi.
Ừm, chuyện này thực sự phải cảm ơn anh rất nhiều.
Trong vòng vài phút, Lâm Bố và trợ thủ của mình cuối cùng đã phát hiện ra "bí mật kinh thiên động địa" này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận