Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 351: Thời Cơ Ra Đời Của Radium

Trần Phong luôn là một người tự mâu thuẫn.
Hắn luôn tự phủ nhận chính mình.
Ngoài miệng, hắn luôn nói tôi không thể, tôi không làm được, tôi cực kỳ nhỏ bé, tôi chắc chắn là vô lực, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn khuất phục khi lương tâm nhúng tay vào, hơn nữa, không thể tự thoát ra được.
Hắn cũng từng tự nói rằng, không cần quan tâm đến nước lũ ngập trời của ngàn năm sau, chỉ cần lợi dụng nguồn lực của hậu thế để chăm lo tốt cho cuộc sống của chính mình ở thế kỷ 21 là được.
Đó mới là điều mà chính mình phải duy trì để tiếp tục tiến về phía trước, chứ không phải thực tế cuộc sống lặp đi lặp lại chỉ có một năm như thế này.
Nhưng hắn vẫn không làm được.
Hắn đã từng thờ ơ, dễ dãi, gặp sao thì yên vậy, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm một vị lãnh tụ, còn có ý định duy trì mãi mãi như thế, âm thầm làm việc trong bóng tối, kiên quyết không làm chim đầu đàn, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, hắn lại tiến lên mà không chút do dự, sẵn sàng trở thành một vị lãnh tụ, gánh vác sinh tử tồn vong của hàng tỷ người.
Trong rất nhiều tuyến thời gian mà hắn đã trải qua, ngoại trừ 2 năm làm lưu manh lúc đầu, Trần Phong chưa bao giờ được hưởng thụ một chút cuộc sống nhàn hạ, chẳng mảy may suy nghĩ.
Càng làm cho người ta thêm tức giận chính là, hai kiếp kia lẽ ra phải trôi qua với một cuộc sống vui sướng khi được làm cá mặn, hắn biết mình cảm nhận được điều đó, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thực sự trải qua, nên chỉ có thể chua xót cho chính mình.
Sau đó, mỗi một lần xuyên qua lại càng thêm khổ, có tiền có quyền có danh vọng có thế lực, nhưng chưa bao giờ thực sự hạnh phúc.
Sinh mệnh trong từng kiếp, phỏng chừng như dùng 2 năm sống vô tư vô lo ban đầu, để đổi lại mấy trăm năm tự hành hạ bản thân.
Nếu là hắn của lúc trước, hắn nhất định sẽ mắng mình là một tên đần độn, hình tượng là cái quái gì chứ, muốn quỵ xuống nhưng không thể quỵ xuống được.
Nhưng bây giờ, hắn không những không tê liệt trong giãy dụa, mà ngược lại, hắn lại vô thức say mê trong đó.
Chỉ có điều, loại say mê này rất đau, mỗi khi tỉnh ngộ được chuyện gì, người khổ sở nhất vẫn luôn là chính mình.
Mắt thấy dưới sự điều khiển của động cơ truyền động cong, không gian vũ trụ đang tỏa sáng qua cửa sổ của chiến hạm cỡ nhỏ, hành tinh màu xanh cỡ hạt vừng ở phía xa ngày càng phóng lớn, tâm trạng của Trần Phong phức tạp đến mức khó mà diễn tả được.
Phấn chấn tinh thần nào, hắn lắc lắc đầu, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Cầu thần phù hộ, chất liệu của chiếc rương mà u mập mạp thả rơi xuống biển thực sự có thể chống được ăn mòn, chống biến chất như những gì đã viết trong quảng cáo, và chiếc rương đó sẽ không bị mấy động vật nhuyễn thể 'ăn no rửng mỡ" không có chuyện gì làm mà xem nó thành quả bóng da đá qua đá lại, đá đến một nơi nào không biết...
Phải lấy lại được chiếc rương duy nhất mà u Tuấn Lãng không chôn nó xuống đất như kế hoạch ban đầu.
Đây cũng là chiếc “rương cổ” duy nhất chưa được hậu nhân tìm thấy, cũng chính là mục đích của Trần Phong trong chuyến đi này.
Trong ba ngày này, hắn chỉ làm một việc.
Nhắm mục đích, cẩn thận thăm dò và phân tích thời cơ ra đời của Radium.
Hắn cứ lật đi lật lại lịch sử khoa học và công nghệ, trong đầu hắn hiện lên hàng ngàn thông tin rối rắm và phức tạp, hết cái này đến cái khác, giống như những bong bóng li ti vỡ ra từ phản ứng kỵ khí dưới lớp bùn dưới nước, hỗn loạn và dính đầy bùn đen, như thủy triều dâng lên bên trong sâu tâm trí hắn.
Những thông tin này không có mối liên hệ rõ ràng với nhau, khoảng cách thời gian vô cùng lớn.
Trong tuyến thời gian này, hắn đã thực hiện nhiều thay đổi trước và sau khi rời khỏi thế kỷ 21.
Ngoài ra còn có nhiều chi tiết trước và sau sự xuất hiện lần đầu tiên của Radium vào đầu những năm đầu thế kỷ 30.
Và sau khi đến đây, hắn đã có hai cuộc giao chiến trực tiếp với cỗ máy chiến tranh của Radium, hắn cũng hiểu rõ thêm về Radium bằng cách tìm kiếm trong kho dữ liệu và tìm hiểu thông qua những người khác.
Và câu cuối cùng của Radium mà hắn nghe được, giống hệt giọng nói của Chung Lôi, thậm chí, giọng nói mơ hồ không hề có chút dao động cảm xúc nào.
Có rất nhiều chi tiết về những gì hắn đã làm, về sự tiến hóa của lịch sử nhân loại trong nhiều tuyến thời gian mà Radium chưa được sinh ra.
Những thông tin mà hắn thu hoạch được quá phân tán, cũng không được hệ thống, về lý thuyết, tư duy của hắn khó có thể thành công.
Nhưng so với các học giả khác ở thời đại này, khả năng tư duy phân tán của hắn là một ưu thế mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có trí óc của hắn mới chứa đầy dữ liệu lịch sử của những tuyến thời gian mà Radium không tồn tại trong quá khứ.
Những thông tin này không những không thừa, mà còn là dao mổ trong tay hắn để nhìn thấu những điều huyền bí.
Hắn từng tính toán liệu có nên tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác hay không, nhưng khi biết viện Titan bị Radium sơ tán chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức từ bỏ ý định đó.
May mắn thay, hắn sở hữu trí tuệ tuyệt vời của một nhân loại Ngân Hà, hoặc cũng có lẽ vũ trụ đã thực sự mang lại cho hắn một số linh cảm gì đó, mà trong ba ngày đầy ám ảnh này, hắn đã thực sự hội tụ vô số bong bóng khí li ti đó thành một quả bong bóng khí cực lớn trong tâm trí, nó cũng đã bay lên từ biển tâm trí, biến thành một quả bong bóng lớn phát sáng lung linh trong không khí.
Quả bong bóng khí này được ánh nắng tư duy tắm rửa, chiết xạ thành những gợn sóng bảy màu, và cuối cùng, ngưng tụ lại thành một "bức tranh".
Bức tranh đã cho Trần Phong một câu trả lời, hắn đã tìm ra rồi.
Hắn đã dùng câu trả lời này, một lần nữa tìm ra những điều tưởng như tầm thường, dễ bị bỏ sót trong lịch sử, và cuối cùng, đạt được một kết luận vô cùng chuẩn xác.
Cái tên "Radium" này quả thực chỉ là do nhân loại dựa vào cách phát âm và đặc tính của nó, buộc nó phải gắn thêm "dium" bên cạnh chữ "Ra".
(Chữ "Radium" theo Hán việt là "Lôi", mà "Lôi" này là ký hiệu hóa học tên "Radium")
Nhưng theo logic riêng của nó, nó phải là "Lôi", nhưng nhân loại không ai biết.
Nhưng "Lôi" này không phải "Chung Lôi", cả hai hoàn toàn khác nhau.
Sự khác biệt về giọng nói và biểu hiện cảm xúc giữa Lôi của 100 năm trước và hiện tại chứng tỏ một điều khác, nó đã "tiến hóa" trong 100 năm, kể từ khi thức tỉnh.
Nó không ngừng cố gắng biến hóa từ một sinh mệnh điện tử để trở thành một con người.
Trạng thái của nó không phải là tĩnh, mà là động.
Như vậy, chuyện này chứng minh một điều, hẳn là Lôi đã tồn tại trong lịch sử rất lâu, trước khi nó cất lên giọng nói và nói câu đầu tiên của mình với nhân loại vào năm 2919.
Trần Phong tiếp tục phân tích về Lôi, tập trung vào vô số chi tiết về sự phát triển của mạng thông tin trong 99 năm qua, cũng như những điều kỳ quặc bên trong.
Hắn đã biến lịch sử trở thành một con dao mổ, dùng nó róc thịt trâu, và đưa ra một kết luận khiến hắn phải khó chịu.
Đúng là Lôi là do hắn tự mình tạo ra, không phải do hắn thay đổi lịch sử gián tiếp thúc đẩy, mà nó liên quan trực tiếp đến hắn.
Ý thức của Lôi ra đời sớm nhất là vào năm 2123, cũng chính là lúc sinh mệnh của hắn tan vào trong vũ trụ, và trong di ngôn lúc lâm chung của hắn, hắn đã yêu cầu phát BGM "Phong Mang Tất Lộ" trong đám tang của mình.
Đây là nút quan trọng đầu tiên.
Vì danh tiếng cá nhân và những gì hắn đã cống hiến, di ngôn trong lúc lâm chung của hắn đã được vô số người phát đi liên tục, gần như vô hạn chỉ mới nảy mầm vào thời điểm đó, và Internet với máy tính lượng tử làm máy chủ không ngừng quanh quẩn, tạo thành ký ức Internet.
Trong Studio Quang Ảnh, công ty con của Tinh Phong Entertainment, thứ mà hắn thành lập nhưng sau đó lại bán đi, hẳn cũng có rất nhiều fan hâm mộ hắn.
Những người này không thể không phát di ngôn của người sáng lập vĩ đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận