Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1040: Bác Bỏ Quan Điểm

"Trần tiên sinh, thực xin lỗi, là chúng tôi sai."
Thật bất ngờ, trưa ngày 20 đó, một vài trong số những nhà lãnh đạo quan điểm từng phản đối Trần Phong kịch liệt nhất lại lựa chọn ở lại.
Đại diện của những người này đã chủ động tìm tới Trần Phong để xin lỗi.
Họ nói rằng lúc đó họ không hề có ý chống lại Trần Phong, họ chỉ muốn bảo vệ tôn nghiêm của khoa học mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi họ phát hiện ra rằng Trần Phong đứng đằng sau "khoa học công nghệ ngoài hành tinh", cuối cùng bọn họ cũng thay đổi ý định.
Trần Phong cười lắc đầu: "Không sao, cũng không thể nói rằng các anh sai được. Tôi hiểu tại sao mọi người lại cảm nhận được sự kiêu ngạo ngạo mạn trên người tôi. Nếu tôi là các anh, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhận thức của các anh vô cùng phù hợp với cực hạn của thời đại, cũng phù hợp với quy luật cơ bản của logic tư duy nhân loại. Tuy nhiên, để khiêu chiến với kẻ thù mà chúng ta chưa biết đến, mọi người cần phải nhảy ra khỏi giới hạn của chính mình. Các anh phải học cách coi những điều phi lý là sự tồn tại hợp lý. "
Trần Phong lại bắt đầu lan truyền suy nghĩ của mình ra thế giới bên ngoài.
Sự thay đổi, cần phải bắt đầu ngay từ bây giờ.
Lúc này, Mendelssohn, người lẽ ra phải tin tưởng vô điều kiện mọi điều Trần Phong nói, đột nhiên lại dấy lên một nghi ngờ mới.
"Trần tiên sinh, mọi thứ trong bộ phim tài liệu về cơ bản đều vô cùng hợp lý. Nhưng có một vấn đề. Trịnh Phong, hậu duệ sống sót cuối cùng trên Trái đất ở thế kỷ 31, và trợ thủ Frides của anh ta đã đóng một vai trò quá quan trọng trong lịch sử. Theo những gì mà anh nói, môi trường của Trái Đất vào thế kỷ 31 tồn tại những mầm bệnh chết người mà người ngoài hành tinh thả xuống, ác liệt đến mức người bình thường không thể nào sống sót.
Nhưng, Trịnh Phong không chỉ sống sót, mà anh ta còn lắp ráp được một trang giáp từ những linh kiện phế liệu mà anh ta nhặt được, thậm chí, còn tìm được nơi ẩn náu của một người sống sót khác, cũng chính là Frides, lại còn thuận lợi rời khỏi Thái Dương Hệ...... Cái này quá vô lý. Một cá thể thuộc về nền văn minh thất lạc không thể sở hữu được đồng thời cả năng lực tố dưỡng khoa học và thể chất tuyệt vời như thế được.
Hơn nữa, sự xuất hiện của căn cứ có người sống sót là Frides và Trịnh Phong cũng quá mức ngẫu nhiên. Nếu kẻ thù đã lợi dụng lỗ đen và Voyager để gieo mầm bệnh chết người vào Thái Dương Hệ, thì xác suất để lại người sống sót trên Trái Đất là dưới 1 phần 10.000. Nhưng, bọn chúng lại để lại những 2 người sống sót, điều này vô cùng bất hợp lý.
Còn nữa, nếu không có 2 người này, đặc biệt là Trịnh Phong, thì nhân loại bên trong câu chuyện sẽ không tồn tại đến thế kỷ 41, cùng lắm sẽ hoàn toàn diệt vong vào thế kỷ 35. Trịnh Phong chẳng khác nào những vai diễn anh hùng cá nhân trong các bộ phim bom tấn của Hollywood. Sự ra đời của anh ta quá tình cờ, sự xuất hiện của anh ta cũng không phù hợp với bầu không khí học thuật nghiêm túc trong toàn bộ phim tài liệu, cứ như một phép màu vậy.
Giả sử, tất cả các phán đoán của anh, ngoại trừ Trịnh Phong đều chính xác, thì nhân loại nhất định sẽ phải nghênh đón ngày tận thế, vậy thì, càng không thể đặt hy vọng vào một cường giả ngẫu nhiên được sinh ra như một chúa cứu thế như vậy. Tất cả những suy luận khác của anh đều rất hoàn hảo. Tôi cũng biết tại sao anh lại cố tình miêu tả một nhân vật phá vỡ quy tắc trong chuyện, tối đa hóa cơ hội chiến thắng của chúng ta như Trịnh Phong, có phải vì anh muốn phá vỡ tâm lý tuyệt vọng của nhân loại không? "
Nhưng tôi không nghĩ điều đó là cần thiết. Để đánh bại kẻ thù, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Chúng ta dựa vào chính anh, vào chính chúng ta và con cháu của chúng ta, không dựa vào lòng thương xót của chúa hay thần thánh. Cho dù chúng ta có diệt vong, thì chẳng qua là chính sự kém cỏi của chính chúng ta mới dẫn đến sự diệt vong, chứ không phải vì không đợi được chúa cứu thế đến cứu vớt chúng ta.
Con tàu của Noah chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ trong thần thoại. Con tàu thật chỉ có thể đến từ hai bàn tay của chúng ta."
Mendelssohn rất xúc động, một hơi nói rất nhiều điều.
Những năm này, vị lão tiên sinh này vẫn luôn nghiên cứu tàu Mizu trong khu vực 52.
Sự hiểu biết sâu sắc của Mendelssohn về mối đe dọa từ người ngoài hành tinh thậm chí còn cao hơn nhiều so với Ilan.
Trần Phong sững sờ tại chỗ.
Rốt cuộc thì mình vẫn đánh giá quá thấp người trong thiên hạ.
Hắn mỉm cười.
Trước tiên, hắn bác bỏ quan điểm của Mendelssohn.
"Tiến sĩ Mendelssohn, anh cho rằng Trịnh Phong là biểu hiện của chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Nhưng, tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ sự xuất hiện của anh ta là điều vô cùng hợp lý. Anh không nên nhìn vào giai đoạn tiến hóa tiếp theo của nhân loại ở góc độ hiện tại."
Đầu tiên, Trần Phong giải thích chi tiết cho mọi người về độ thức tỉnh gen, sau đó nói: "Khi càng nhiều gen trong cơ thể nhân loại thức dậy sau giấc ngủ mê, chúng sẽ phát huy hết vai trò của mình, chúng sẽ mang đến những thay đổi gì cho cơ thể chúng ta thì tôi cũng đã đưa ra lý thuyết rõ ràng trong bộ phim tài liệu. Tất nhiên, sẽ có một số cá nhân nào đó có được sự đột biến lớn nhất.
Trong lịch sử của chúng ta, có không ít những anh hùng đã thay đổi vận mệnh của nền văn minh bằng sức lực của một người, chẳng hạn như thời nhà Tần ở nước ta, có hoàng đế Tần Thủy Hoàng đã thống nhất chữ viết, đơn vị đo lường và tiền tệ, lại chẳng hạn như... Không có lý do gì mà trước kia có được những người như vậy, mà tương lai lại không. Trong một ngàn năm tới, chúng ta sẽ chờ đợi một vị lãnh tụ văn minh anh hùng, tại sao không?"
Mendelssohn sững người một lúc, "Cái này... Cái kia... Nhưng là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận