Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1095: "Biến Mất"

Hành tinh UV Cetus.
"Anh có nghĩ rằng Glenney có thể thành công không?"
Phồn Tinh hỏi Trần Phong.
Trần Phong lắc đầu: "Anh ta có thể thành công hay không phụ thuộc vào ba yếu tố chính. Thứ nhất, nguồn gốc của virus lượng tử quả thực là HD140283. Thứ hai, anh ta có thể gặp và thu hút được virus hay không. Thứ ba mới là sau khi anh ta bị nhiễm bệnh, anh ta sẽ thay đổi như thế nào?"
Phồn Tinh: "Tôi tính không ra. Anh nghĩ thế nào?"
Trần Phong khoát tay: "Tôi không biết. Tốt nhất là yên lặng xem thay đổi ra sao. Virus lượng tử có thể lây nhiễm đối với trí tuệ lượng tử, nhưng Glenney lại là nhân loại."
"Nhưng anh ta đã được cơ giới hóa bởi "Thế Ngoại Chi Ca" rồi mà."
"Đúng, đây cũng chính là nhân tố không chắc chắn."
Những thay đổi sắp tới trên người Glenney đều liên quan đến những thứ mới mẻ mà trước đây Trần Phong chưa bao giờ tiếp xúc qua, cũng như nhà phát minh trước khi cung cấp điện cho vonfram thì hoàn toàn không thể chắc chắn được rằng liệu dây tóc vonfram có thể phát ra ánh sáng hay không, thậm chí còn dùng nó để chế tạo ra bóng đèn.
Trong vũ trụ bao la, ngôi sao HD140283 lặng lẽ lơ lửng.
Trong quá trình đốt cháy ở tốc độ thấp, ánh sáng mà nó phát ra rất yếu, đến mức, để tạo ra một lượng điện năng tương đương, thì diện tích của thế hệ cánh quang hấp thụ năng lượng mặt trời đầu tiên mà nhân loại chế tạo trên nó cần phải lớn hơn gấp trăm lần so với diện tích trong Thái Dương Hệ.
Kích thước của nó rất nhỏ, không hề có chút khí thế của một hằng tinh gì cả.
Nhưng tuổi thọ của hằng tinh này lại gần 14 tỷ năm.
Nó đã tồn tại rất rất lâu.
Nhỏ bé và dịu dàng, nó có thể chứng kiến dòng sông dài của thời gian, ngồi nhìn sự thăng trầm của vũ trụ.
Trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, một ngày nào đó các hằng tinh bình thường sẽ cháy hết, lõi của hành tinh sẽ mất năng lượng, hoặc tan rã, hoặc trở thành một thiên thạch không gian vô cùng tĩnh mịch, hoặc bị nuốt chửng bởi những trùng kích phát ra khi hằng tinh đó chết.
Duy chỉ có Methuselah mới thực sự đạt được tuổi thọ tương đương với vũ trụ.
Nếu nó là một sinh mệnh có trí tuệ, cũng không biết nó sẽ có suy nghĩ gì khi nhìn thấy sự thăng trầm của nền văn minh cũng như khi nó trông thấy sự sống chết của các tinh hệ.
Nhưng giờ đây, sự yên tĩnh của nó đã bị nhân loại phá vỡ.
Hàng chục trạm không gian vũ trụ phân bố trên bề mặt hoàng đạo của Methuselah đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ không có gì nổi bật đang từ từ tiến đến với tốc độ bằng 1/10 vận tốc ánh sáng.
Chiếc phi thuyền của Glenney đã được gia cố đặc biệt về tính năng phòng vệ, cũng đã từ bỏ động cơ hiệu suất cao.
Chiếc phi thuyền cỡ nhỏ này có thể chịu được nhiệt độ cao của tầng quyển sắc (Chromosphere) của hằng tinh.
Không ai biết chính xác rốt cuộc Glenney muốn làm gì.
Khi ai đó hỏi Sumit, cô cũng chỉ nói rằng, có thể vì Glenney đã quá mệt mỏi với công việc, muốn chôn mình trong hằng tinh cổ xưa nhất của vũ trụ.
Xét theo một phương diện nào đó, đây có thể là lễ hậu táng mà xưa nay chưa từng có.
Ban đầu Sumit còn nghĩ rằng viện khoa học đế quốc sẽ từ chối yêu cầu tự phụ của Glenney, vì nó có thể phá hư sự ổn định của Methuselah trân quý, nhưng không ngờ, viện khoa học đế chế lại chấp thuận yêu cầu này.
Chiếc phi thuyền càng lúc càng tiến gần Methuselah.
Chung quanh chiếc phi thuyền tràn ngập gió sao mạnh mẽ, kèm với một lượng lớn plasma năng lượng cao, những thứ này đã làm gián đoạn việc truyền thông tin của sóng điện từ và mạng lượng tử, Glenney - người đang ngồi ngay ngắn trên ghế đã không thể nhìn thấy bất kỳ tin tức bên ngoài nào từ thiết bị giám sát.
Nhưng anh ta không hề hoảng sợ chút nào.
Anh ta chỉ nhấc chân bắt chéo, cầm một tác phẩm vĩ đại cực dày trong tay.
Đây là một kiệt tác lịch sử giả lập mới của các nhà sử học trong tuyến thời gian này, nó dựa trên nội dung của "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép", “Phong Lôi”', tiểu sử cá nhân của Trần Phong, những câu nói của Trần Phong và một lượng lớn thông tin lịch sử.
Tên sách là "Chưa Từng Có Chúa Cứu Thế".
Cuốn sách này ghi lại tất cả "lịch sử" từ tuyến thời gian đầu tiên cho đến tuyến thời gian hiện tại của Trần Phong.
Không hiểu vì sao mà đến lúc cuối đời, Glenney lại cực kỳ say mê "cuốn tiểu thuyết" tiểu sử này.
Để có thể đọc được nó ngay cả khi mất đi mạng lượng tử, anh ta đã chọn phiên bản giấy.
Toàn bộ cuốn sách có mười phần, mỗi phần có tới hai triệu từ, chất đống bên cạnh chiếc ghế tựa của anh ta.
9 cuốn kia đều đã được đọc xong.
Anh ta đang đọc cuốn thứ 10, cũng sắp xong rồi.
Glenney hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, da đầu bất giác tê tê.
Anh ra biết rằng có thứ gì đó đang bắt đầu xâm nhập vào cơ thể anh ta, từng chút một.
Ý thức của anh ta bắt đầu tiêu tan, sau đó được liên kết một cách vô hình với Methuselah bên ngoài.
Anh ta tự lẩm bẩm: "Trong lịch sử trước đây, đâu có mình đâu."
Vì chiếc phi thuyền đã dần dần đến gần tâm của hằng tinh, nên hiệu ứng trọng lực dần mất đi tác dụng, cơ thể anh ta chậm rãi trôi nổi.
Trước khi Glenney nhắm mắt triệt để, khóe miệng anh ta khẽ run lên.
"Nhưng điều đó không quan trọng. Lần này đã có mình ở đây. Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Không chỉ có mình, mà còn có cả Bonnie, và cả tiểu James."
Bùm!
Khi chiếc phi thuyền bị hư hại, cơ thể của Glenney ngay lập tức tan rã dưới nhiệt độ cao, ý thức của anh ta "tan thành mây khói" chỉ trong tích tắc.
Anh ta "biến mất".
Bạn cần đăng nhập để bình luận