Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 238: Các Người Thật Là Giả Dối!

Toàn bộ lời lẽ Minke mà Trần Phong dùng để đánh lừa u Thanh Lam đều được sửa sang lại, sau đó được người ta xem xét một cách thật tỉ mỉ, kĩ lưỡng..
Có trời mới biết người bên trong học phái đã chắp vá nội dung cho "quá trình nghiên cứu" của hắn như thế nào.
Trải qua không biết bao nhiêu lần bùng nổ tư duy.
Cuối cùng, những người này đã đi theo phương pháp suy tưởng trực giác có vẻ rất siêu hình, nhưng trong siêu hình lại xen lẫn với cơ sở lý luận, bắt đầu một con đường không thể quay lại.
Bọn họ, từ việc tranh thủ thời gian rảnh rỗi để "tu luyện", biến thành buông bỏ toàn bộ công việc của bản thân, cả ngày trầm mê "tu luyện", nghiên cứu và thảo luận.
Sau đó, bắt nguồn từ những buổi tọa đàm, chia sẻ thành quả và cùng nhau tiến bộ.
Hôm nay, sau ba lần mời, cuối cùng thì bọn họ cũng mời được vị lãnh tụ tinh thần, viện trưởng viện lịch sử Trần Phong đại nhân.
Người phụ trách dẫn đường là một chấp sự hội đồng của học phái trực giác, một mực cung kính dẫn Trần Phong đến hội trường.
"Trần viện trưởng, bên này, mấy vị này là thành viên cốt lõi của hội đồng chúng tôi. Vị này là..."
Trần Phong khoát tay chặn lại, không nhịn được mà nói: "Tôi không cần phải quen biết nhiều người như vậy, tôi chỉ muốn đến xem công tác của các anh như thế nào mà thôi."
"Được, được."
Bước vào trong sảnh, phóng tầm mắt tới đã nhìn thấy ước chừng mấy trăm người trong hội trường, đám người rõ ràng được chia thành hai nửa.
Nửa bên trái lặng ngắt như tờ, mạnh ai nấy ngồi, hoặc chống cằm hoặc ngã rập hoặc đặt hai tay lên đầu gối ngồi ngay ngắn.
Trạng thái của những người này khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là đều nhắm chặt hai mắt, cau mày.
"Trần viện trưởng, đây là lần đầu tiên anh tới, còn chưa rõ ràng tình huống lắm. Để tôi giải thích cho anh một chút, mọi người đang minh tưởng."
Mặc dù Trần Phong đã sớm nghe qua, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn là lần đầu tiên, cảm thấy cứng đờ.
Mỗi người ở đây, đều là cực phẩm cả!
Nửa bên phải thì đang kịch liệt thảo luận, có lẽ là tri thức chuyên ngành của mình, cũng có lẽ là một kỹ xảo mới tìm được để cải thiện sức chú ý và độ tập trung cho minh tưởng.
Trần Phong cảm thấy khóe miệng đang co quắp, cố nén khó chịu hỏi: "Hiện tại, trong học phái, ai là người có tiến độ tốt nhất?"
Vị chấp sự này chỉ chỉ về một góc xa xa.
Ở nơi ấy, có một vị trung niên đang ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, đầu nghiêng một góc 45 độ ngửa lên bầu trời.
Gương mặt của anh ta không hề có cảm xúc, không vui không buồn, trầm ổn như núi, thoáng như Nhiên Đăng Cổ Phật nhập định.
Người này đang minh tưởng.
"Vị này là tiến sĩ Matilde đến từ viện nghiên cứu lực tự động. Anh ta là tổ trưởng của hạng mục trong phòng thí nghiệm lý luận động cơ warp (warp drive). Hướng nghiên cứu chính của anh ta là trường năng lượng phòng hộ cần thiết của động cơ warp."
Trần Phong hơi hứng thú.
Hạng mục này hắn từng tìm hiểu qua.
Cái gọi là trường năng lượng phòng hộ, ý nghĩa của sự tồn tại của nó là, bao trùm tầng ngoài của phi thuyền khi phi thuyền du hành với động cơ warp, cô lập tác động của sự giãn nở ngoài không gian và sự co lại bên trong phi thuyền.
Hạng mục nghiên cứu về trường năng lượng phòng hộ là một hạng mục phụ quan trọng trong mảng nghiên cứu về động cơ warp, nhưng nó đã bị mắc kẹt vào khoảng 100 năm trước.
Trải qua 100 năm cố gắng, vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.
Dĩ nhiên, trường năng lượng phòng hộ chỉ là một trong những hạng mục khoa học công nghệ bị mắc kẹt, liên quan đến động cơ warp.
So với những đoàn đội phát triển khoa học công nghệ lớn khác, toàn bộ phòng thí nghiệm của động cơ warp cực kỳ bi thảm, toàn bộ đều cực kỳ cực kỳ bi kịch.
Trên đỉnh đầu của mỗi nhân viên nghiên cứu đều chụp một dòng chữ thật to: "bi thảm".
"Anh ta có thành quả rồi hả?" Trần Phong hỏi.
Chấp sự gật đầu: "Anh ta từng chia sẻ, sau khi minh tưởng trực giác hơn một ngày, anh ta đã dần dần nhìn thấy chân tướng bị sương mù bao phủ. Anh ta cho rằng rất nhanh thôi, anh ta có thể nhảy qua quá trình luận chứng, dựa vào trực giác để nhận được kết luận cuối cùng, sau đó, trường năng lượng phòng hộ của động cơ warp có thể tiến vào giai đoạn thử nghiệm."
Trần Phong mặt không cảm xúc, trong lòng thầm nghĩ, lại xuất hiện thêm một kẻ điên rồi.
Thực là bi ai, tình cảnh tuyệt vọng đã biến một khoa học gia chân chính thành một Minke.
Gì mà dựa vào trực giác cho ra kết luận cuối cùng chứ?
Có khác gì khái niệm động cơ vĩnh cửu của thế kỷ 21 đâu?
Bản thân được xem như là lãnh tụ tinh thần của những người này, Trần Phong thật muốn nói cho bọn họ thế này:
Trực giác cái quỷ gì!
Tôi chỉ có đáp án chính xác mà thôi!
Tôi chỉ sao chép mà thôi!
Nhưng hắn không thể phơi bày sự thật này ra được, chỉ có thể chấp nhận.
"A đúng rồi, Trần viện trưởng, những người phụ trách các hạng mục thí nghiệm khác liên quan đến động cơ warp chính là những người ngồi gần anh ta đấy."
Trần Phong ngẩng đầu nhìn lại, 70 - 80 người nam nữ già trẻ đều ngồi ở đó đắm chìm vào siêu hình học.
Quá thảm rồi, quá thảm rồi!
Đứng bên này, Trần Phong lại tán gẫu cùng em gái tóc dài bên viện khoa học sinh mệnh.
Hắn mới biết được, mặc dù em gái này chỉ là chuyên viên cấp học giả, nhưng rất có thiên phú.
Hạng mục nghiên cứu chủ yếu của cô nàng là mở rộng và phát triển gen vô hạn của nhân loại, gọi là: "Nghiên cứu khả năng thức tỉnh gen vô hạn".
Hạng mục này cũng rơi vào bình cảnh.
Nguyên nhân viện sinh mệnh gấp gáp muốn lấy được dịch gen của Trần Phong cũng chính là vì lý do này.
Viện sinh mệnh có được tiêu bản gen tiên tiến của Trần Phong, nhưng không phải
Sinh mệnh viện đạt được Trần Phong tiến giai tiêu bản gien, cũng không phải chỉ dùng để tiến hành gen ghép đôi.
"Trần viện trưởng, hôm nay là lần cuối cùng tôi tham gia tọa đàm đấy, sau đó phải tập trung vào công việc, dốc sức hoàn thành hạng mục lớn mà anh tham gia đó. Ngày cuối cùng ở đây mà lại gặp được anh, tôi rất vui."
Em gái tóc dài ôm lấy cánh tay của Trần Phong, vừa lắc lắc vừa nói.
Trần Phong rút cánh tay lại, chắp ra sau lưng: "Chúc cô 'mã đáo thành công'."
Cái gì nên nói, hắn đều đã nói.
Dù sao người ta cũng đã lấy mẫu xong cả rồi, hắn cũng không thể ngăn được bước tiếp theo của hạng mục, cũng lười xen vào mấy chuyện rỗi hơi như vậy.
Thích làm gì thì cứ làm đi.
Em gái tóc dài lại dựa người vào: "Cám ơn lời chúc tốt lành của Trần viện trưởng. Ôi chao, anh không biết là quãng thời gian trước chúng tôi đã hoang mang bối rối thế nào đâu..."
"Tôi biết." Trần Phong đánh gãy lời của cô nàng: "Tốt nhất là cô nên trở về viện sinh mệnh nghiên cứu hạng mục đi, cá nhân tôi cũng rất hy vọng các cô có thể đạt được chút thành quả."
Cũng đã đến học phái trực giác rồi, còn cần cô phải nói cô hoang mang bối rối thế nào nữa chắc?
Thực ra, trong mắt của Trần Phong, bất kể cô nàng đờ người ra ở học phái trực giác, hay nghiên cứu về tiêu bản của hắn ở viện sinh mệnh, thì tất cả đều vô ích.
Nhưng nhân loại đã đi đến một bước này, dù là biết rõ nó vô ích, hắn cũng không cần phải bóp chết hy vọng phấn đấu của người ta, dù sao thì nghiên cứu tiêu bản cũng đáng tin hơn so với làm mấy thứ siêu hình ở học phái trực giác.
"Được!" Em gái tóc dài gật đầu thật mạnh, rồi lại ngẩng đầu, sùng bái nhìn hắn.
Một lát sau, cô nàng có vẻ hơi phiền não, vò vò mái tóc: "Trần viện trưởng, kỳ thật tôi vẫn còn một nhiệm vụ."
Trần Phong im lặng, nhìn cô nàng: "Tôi từ chối, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa."
"Haizz, được rồi. Nhưng mà..."
Tiếp đó, Trần Phong và cô gái này dây dưa hồi lâu, mới vô cùng thiếu kiên nhẫn mà đuổi người đi.
Hắn rất phẫn nộ.
Cũng không biết em gái tóc dài này là thật tâm thật ý sùng bái lãnh tụ tinh thần là hắn, hay là ngấp nghé 'hàng mẫu' của hắn nữa.
Cô gái này chẳng thèm quan tâm đến phẩm hạnh, cứ thể ở trước mặt mọi người mà lấy lòng hắn.
Thậm chí, ngoài sáng trong tối đều tỏ ý rằng, dù Trần Phong kiên quyết không muốn nhắc tới chuyện 'cung cấp hàng mẫu', nhưng để tỏ lòng cảm tạ, khi rảnh rỗi, cô nàng có thể giúp Trần Phong giải quyết một chút nhu cầu đặc biệt của đàn ông.
Trần Phong xác thực cần cô nàng giúp mình giải quyết nhu cầu đặc biệt, thế là hắn chủ động ngỏ ý với đối phương: "Cô tới viện lịch sử, gia nhập nhóm hạng mục của tôi đi, tôi đang thiếu người."
Kết quả thì sao?
Cái cô em fan hâm mộ đáng tin của hắn kia, một giây trước còn nhiệt tình dào dạt, cứ như thể sắp nằm sấp trên người hắn đến nơi, nhưng chỉ trong nháy mắt này, cô em kia lại tạo phản!
Cô nàng tỏ vẻ: thà rằng ở lại học phái trực giác để minh tưởng, còn hơn đến nhóm hạng mục khảo cổ học của hắn.
Chạng vạng tối nay, Trần Phong được định sẵn là bi thảm.
Sau đó, hắn lại lên đài phát biểu.
Hắn phát biểu đến mức dạt dào tình cảm, dùng cảm xúc để lay động con tim, dùng lý lẽ để chạm đến khối óc.
Hắn cũng tự soạn một lý luận siêu hình để nghiên cứu lịch sử và triển vọng tương lai.
Hắn nỗ lực lừa dối bọn họ.
"Tương lai là đường đầy rẫy chông gai. Lịch sử là thanh đao mà ta có thể sử dụng, giúp ta dọn dẹp mọi chông gai, dẫn dắt ta trên con đường phía trước."
Hắn tự cảm thấy lời kịch này cực kỳ hay ho, nhưng từng người ở nơi này vừa là kẻ ngu si đần độn, lại vừa thông minh quá mức.
Cuối cùng, Trần Phong tay trắng rời đi.
Còn chửi mát.
Các người thật giả dối!
Có xem tôi là lãnh tụ tinh thần đâu, tín ngưỡng của các người đều bị chó ăn hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận