Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1030: Đáp Án Duy Nhất

Quả nhiên, sau khi hai người nói chuyện xong, Chung Lôi liền đi thẳng đến phòng piano cách âm, tỏ ý rằng sẽ không đi ngủ nếu không lập tức viết cho xong lời bài hát "1000 Năm Cuối Cùng".
Đưa mắt nhìn Chung Lôi nhảy xuống giường, Trần Phong - người đã nới dây lưng quần và nằm gọn trên giường - cảm thấy thực dở khóc dở cười.
Thôi, dù sao thì hắn cũng không trông cậy vào chuyện sẽ có đời sau, nếu cô nàng đã hăng hái như vậy thì cứ để mặc cô nàng thôi.
Trần Phong cũng muốn biết rốt cuộc cô nàng có thể làm được đến trình độ nào.
Tinh thần chiến đấu của Chung Lôi đột ngột bùng cháy khiến Trần Phong chợt bừng tỉnh.
Hắn phát hiện một vấn đề.
Chia sẻ nỗi lo lắng của mình với người khác một cách thích hợp đôi khi không phải là một điều xấu, mà còn có thể kích thích tinh thần chiến đấu của người khác.
Phản hồi của Chung Lôi đã gợi cho hắn một nhắc nhở.
Không phải lúc trước Chung Lôi không cố gắng, mà do Trần Phong đang trông đợi loại trạng thái mà cô ấy có thể bùng nổ dưới nguồn động lực mới và dưới sự nỗ lực hết mình.
Đối với Chung Lôi hay đối với bất kỳ ai khác đều như vậy cả.
Quả nhiên, trở thành Chúa cứu thế chính là điều mới mẻ đối với tất cả mọi người, và việc học sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.
Trần Phong thầm hạ quyết tâm.
Nếu đã như vậy, mình sẽ coi "lần cuối cùng" thành bằng chứng kết luận, công khai hoàn toàn trong nội bộ tổ chức Cứu Thế.
Để xem, loại thế giới được tạo ra bằng cách nghiền ép tiềm năng của tất cả mọi người, kể cả bản thân mình, sẽ đạt được cực hạn như thế nào.
Hắn từng nói, lần này hắn sẽ không đánh cược nữa, nhưng thực ra, lần này hắn vẫn đánh cược toàn bộ những gì đang có.
Để cho chính mình chết già ở thế kỷ 31, đến mức không còn đường để rút lui, chính là một trận đánh cược khổng lồ không đường lùi.
Từ rất lâu trước đây, Trần Phong vẫn luôn có nỗi lo lắng này, chẳng qua bây giờ không còn mãnh liệt nữa mà thôi.
Hắn biết rằng, lý luận của hắn vẫn chưa đủ vững vàng.
Công thức đại thống nhất của Frides chủ yếu phân tích mối quan hệ giữa cấu trúc không gian của vũ trụ và các lực tương tác khác nhau, không hề liên quan đến mối quan hệ giữa thời gian và không gian, cũng chưa giải thích được sự nghịch lý của ảnh hưởng vũ trụ đến việc Trần Phong có thể xuyên qua thời gian và không gian.
Nội dung của công thức đại thống nhất không bao gồm thời gian.
Lại Ân từng nói rằng nếu một người quay ngược thời gian trở lại quá khứ, thì việc này không chỉ ảnh hưởng đến mỗi một hành tinh, mà là toàn bộ vũ trụ.
Không ai có thể chịu đựng được một lực phản phệ năng lượng khổng lồ như vậy.
Nhưng thực tế thì nó đã xảy ra, Trần Phong cho rằng đây là lần cuối cùng, chủ yếu là dựa vào trực giác.
Có điều, Trần Phong không hề nuối tiếc gì cả.
Tương lai hắn đã xuyên qua lịch sử quá nhiều lần, cũng đã từng nhìn thấy nhân sinh của chính mình và đám người Chung Lôi, Lộ Vy, Âu mập mạp trong lịch sử “hư vô” quá nhiều lần.
Nhưng cho dù những ghi chép trong tư liệu lịch sử có chân thực đến đâu, những hình ảnh và video của hắn và những người khác được tái hiện sinh động đến đâu, thì mỗi lần xem hắn đều cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bởi vì hắn biết rất rõ rằng lần sau khi hắn trở lại, mọi thứ đã xảy ra trong quá khứ sẽ được thay đổi.
Bất kể là một sử thi hào hùng liên quan đến toàn nhân loại, hay là nhân sinh của những con người bình thường hay những bậc vĩ nhân, tất cả sẽ luôn bị liên lụy bởi những hành động thay đổi lịch sử của chính bản thân hắn.
Ngoại trừ một số người có điểm tựa ra, nhân sinh của mỗi một con người đều bị hắn thay đổi một cách thụ động.
Một số người có lẽ có thể leo lên đến đỉnh cao của cuộc đời, khiến cả thế giới phải kinh ngạc, nhưng vì họ chưa từng được hắn nhớ đến, nên đã thất bại trong việc thiết lập điểm tựa, lặng lẽ biến mất trong những tuyến thời gian khác nhau.
Một số nam nam nữ nữ vốn dĩ sẽ trở thành người yêu của nhau vì luôn cận kề bên nhau trong một tuyến thời gian nhất định nào đó, nhưng trong tuyến thời gian mới, họ lại vô tình bỏ lỡ nhau.
Những chuyện như vậy mặc dù không phải là quá nhiều, nhưng vẫn luôn có.
Trần Phong càng đọc lịch sử, hắn lại càng cảm thấy rằng những người bị hắn liên lụy thực ra cực kỳ vô tội.
Nếu đổi ngược lại là hắn, hắn sẽ rất bất mãn nếu có ai đó làm thay đổi nhân sinh của hắn.
Trước kia, hắn chẳng có lựa chọn.
Nhưng lần này, hắn phải thắng.
Vì vậy, hắn có một sự lựa chọn.
Hắn tin rằng mình phải để cho lịch sử “hư vô” giống như tấm bèo trôi sông kia bị lắng xuống, biến thành một tảng đá vững chắc trong lòng sông, không bị lung lay dao động, biến cuộc sống “hư vô” của bản thân và người khác trở thành hiện thực.
Hơn nữa, hắn còn phải đảm bảo rằng chính mình sẽ tận mắt nhìn thấy nhân loại giành được chiến thắng cuối cùng, sau đó chứng kiến nhân loại trường tồn trong vũ trụ.
Chỉ có một cách duy nhất - thực sự chết trong tương lai, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Có như vậy, sau khi đạt được chiến thắng, thời gian sẽ không bị thiết lập trở lại nữa.
Trở thành kết quả chú định.
Rất lâu trước đây, hắn đã ý thức được vấn đề này.
Hắn cũng từng lo lắng rằng nếu ngộ nhỡ nhân loại giành được chiến thắng chân chính, nhưng sau khi hắn chết rồi quay trở về thế kỷ 21, mọi thứ sẽ trở về điểm xuất phát, hắn lại phải bắt đầu lại từ đầu, và đối thủ ban đầu của nhân loại sẽ bị thay thế trực tiếp bằng siêu nền văn minh bất khả chiến bại kia, thì chẳng phải là tình huống sẽ rất luống cuống hay sao?
Cho nên, bất kể là xét về mặt khoa học hay về mặt logic, hết thảy nhân quả cuối cùng đều hướng đến đáp án duy nhất.
Tự mình nghênh đón cái chết đích thực trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận