Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1027: Một Bài Học

Chu A cũng từng tìm kiếm một "người phát ngôn", nhưng suýt nữa thì bị hố đến không thấy đường về.
Trong nửa năm qua, cả người đã gầy đi mấy vòng, cuối cùng quả thực chịu không nổi, mới bất chấp nguy hiểm trở về Trung Quốc.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ rằng, chỉ cần mình làm việc cẩn thận hơn một chút, khiêm tốn một chút, đừng ra ngoài làm loạn nữa, thì sẽ không xui xẻo bị đụng phải như thế này được.
Gia tộc họ Chu cũng đã phải trả một cái giá đắt để bảo vệ anh ta, sự việc đã qua lâu như vậy, dù có lớn đến đâu thì cũng nên bị thời gian vùi lấp rồi.
Chu A cảm thấy, cho dù Âu gia có phát hiện ra động tĩnh của mình, thì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy.
Để lấy lại sự coi trọng của mình trong gia tộc, anh ta hiếm khi biết cách khiêm tốn, mai danh ẩn tích, trở thành một quản lý cấp trung vô cùng bình thường trong khách sạn Thiên Hán - nơi có cổ phần lớn của nhà họ Chu, anh ta còn rất nghiêm túc đi làm, thậm chí còn nhận thêm một đàn em mới.
Kết quả thì hay rồi, bây giờ anh ta lại bị chính vị đàn em mới này đưa lên đoạn đầu đài, trực tiếp đụng phải Trần Phong.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trần Phong, Chu A biết hôm nay chính là ngày xui xẻo rồi.
"Để những người khác ra ngoài hết đi."
Trần Phong mấp máy môi.
Chu A muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Phong, rốt cuộc cũng không dám cứng miệng, quay đầu nói với những người khác: "Các người đi ra ngoài cả đi. Anh Trần có chuyện muốn nói riêng với tôi."
Khi mọi người đều đã rời đi, Trần Phong dò xét nhìn Chu A từ trên xuống: "Khá nhỉ, một bộ âu phục đặt may riêng của Zegna phải ngốn hơn 100.000 ấy nhỉ? Hiện tại mỗi tháng anh tiêu bao nhiêu vậy?"
Chu A: "Không phải, đây đều là quần áo cũ cả."
"Thật không khéo, bây giờ tôi cũng đã biết đôi chút về những thứ hàng xa xỉ phẩm này rồi đấy. Thứ mà anh đang mặc trên người chính là mẫu mới ra mắt vào mùa xuân năm này. Nói dối tôi cũng vô ích."
"Thực... Thực xin lỗi anh Trần, ba tôi cứ nhất quyết phải mua cho tôi."
"Được rồi, chúng ta đều là người quen cũ, cũng không cần phải nhiều lời làm gì. Xem ra, mấy tháng này anh đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi ha. À, đúng rồi, khách sạn Thiên Hàn mở chi nhánh ở Mỹ từ khi nào vậy? Chỗ tôi đang ngồi lúc này không phải là Hán Châu à, chẳng lẽ là ở Detroit?"
Chu A vẻ mặt khổ sở: "Anh Trần, anh thật biết nói đùa. Ầy, chuyện lúc trước cũng đã qua lâu như vậy rồi mà, hiện tại tôi đã thay đổi rất nhiều."
Trần Phong lắc đầu, "Anh có thay đổi hay không, tôi không quan tâm, cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết rằng trong tay tôi có rất nhiều án cũ của anh. Nếu như bỏ xuống đồ đao là có thể lập địa thành Phật, vậy thì thế gian này còn gì là sự công bằng đối với những người tốt nữa chứ? Những người đã từng bị anh làm tổn thương, bị anh đánh thuốc ... Liệu những người này có thể quay ngược thời gian được không? Họ có thể bỏ xuống đồ đao, làm lại cuộc đời không?"
Kể từ khi cánh chim bảo hộ ban đầu của Chu gia mất đi năng lực, có một số chân tướng vốn bị che giấu đã bị phơi bày.
Mặc dù nhà họ Chu đã xử lý toàn bộ dấu vết, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại Trần Phong đã nắm quyền lực trong tay, có thể tìm lại được tất cả.
"Anh Trần, anh thật biết nói đùa, chỉ là mấy chuyện bịa đặt cả thôi, đều là do mấy người kia vu khống cho tôi..."
Trần Phong hung hăng ngắt lời anh ta: "Im đi, chúng ta thế nào, chẳng lẽ tôi còn không biết anh là hạng người gì à?"
Lời nói của Trần Phong nghe qua có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng giọng điệu lại cực kỳ sắt lạnh.
"Tôi biết, tôi đang chướng mắt anh, cho nên có nói cái gì cũng vô ích, tôi sẽ gửi cho anh một phong bao đỏ một triệu, sau đó sẽ rời khỏi Hán Châu, cam đoan cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Tôi cam đoan đấy!"
Trần Phong lắc đầu: "Bây giờ anh có thề với trời thế nào thì cũng muộn rồi. Người giang hồ đều coi trọng mặt mũi, ai cũng biết tôi và anh có khúc mắc lẫn nhau. Cách duy nhất để xoa dịu chính là anh thành thật sống ở nước ngoài, chớ có về nước, cả một đời còn lại đừng có xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng bây giờ, anh lại ngang nhiên trở về nước, lại còn mặc âu phục Zegna, lại còn trở thành quản lý khách sạn ở Hán Châu. Tôi có thể giấu mặt mũi của mình đi đâu được đây?"
"Anh... Anh Trần, tôi có lỗi với anh."
Trần Phong: "Nếu như xin lỗi có ích ... Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh 3 con đường. Thứ nhất, chết. Thứ hai, vào tù, chịu trách nhiệm cho tất cả những gì anh đã làm. Thứ ba, bẻ gãy một ngón tay, và sau đó cút ra nước ngoài, nếu sau này trở về Trung Quốc mà lại bị tôi bắt được, thì sẽ là hai ngón tay, đương nhiên anh cũng có thể thông báo trước cho tôi, lúc đó, tôi sẽ cho phép anh dùng một ngón tay để đổi lấy một tháng về nước. Thế nào, tôi công bằng lắm đúng không?"
Chu A: "..."
Bản thân Chu A cũng từng là một kẻ tàn nhẫn, nhưng anh ta chưa từng thấy ai tàn nhẫn như Trần Phong.
"Không ... không cần thiết phải như vậy, anh Trần."
Trần Phong mặt không chút cảm xúc, "Cần thiết. Tôi đếm đến ba, anh phải ra quyết định. Bằng không, tôi sẽ mặc định là anh chọn con đường thứ nhất đấy. Anh sẽ không cho rằng tôi không có năng lực làm chuyện này đấy chứ?"
Nhìn Trần Phong, Chu A bất chợt nhớ đến khi hắn vẫn còn là một kẻ tôm tép năm xưa.
Khi đó, trong tay người đàn ông này không có gì cả, nhưng lại dám cản đường mình trước mặt mọi người.
Hiện tại, hắn đã khác xưa.
Chu A biết rất rõ, Trần Phong nói được làm được.
"3....2..."
Trần Phong đã bắt đầu đếm ngược.
...
"Tôi chọn bẻ gãy một ngón tay. Tôi sẽ bẻ ngón tay út..."
Nháy mắt sau đó, Trần Phong túm lấy ngón giữa của Chu A.
"Ahhhhh..."
Tiếng hét vang vọng khắp phòng họp.
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng hét vội vàng chạy về, nhưng chỉ nhìn thấy Chu A sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, tay trái che lấy tay phải, như muốn ngất xỉu đến nơi.
Có người hỏi Chu A chuyện gì đã xảy ra.
Chu A chỉ run rẩy nói, vừa rồi chính mình không cẩn thận đụng trúng tay, hiện tại phải rời đi, chuyện của Trần tổng bên này sẽ giao cho người khác.
Chu A chuẩn bị đi ra ngoài thì Trần Phong ở phía sau mở miệng: "Lần này anh trở về Trung Quốc trái với quy tắc, cho nên chỉ ở được thêm 7 ngày thôi, hiểu chứ?"
Chu A bước chân lảo đảo, "Đã hiểu, cám ơn Trần tổng."
Trần Phong mỉm cười: "Không cần cám ơn."
Khi hành hạ một nhân vật nhỏ bé như Chu A, hắn không có một chút cảm giác thành tựu nào cả.
Khi bẻ gãy ngón tay của đối phương, nghe thấy tiếng hét thảm, thậm chí, tâm trạng của Trần Phong còn chẳng có chút mảy may dao động nào.
Hắn chỉ làm những chuyện nên làm.
Không quy tắc, không quy chuẩn.
Nếu Chu A thành thành thật thật ở nước ngoài, thì Trần Phong sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu đối phương đã phá vỡ hiệp ước, trốn trở về nước, thì Trần Phong sẽ dạy cho anh ta một bài học, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận