Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1031: An Bài Mọi Chuyện

Chung Lôi một lần bận rộn là suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, hai người cùng nhau ăn sáng, Chung Lôi đi ngủ bù, Trần Phong thì ra ngoài.
Hắn đã hẹn chú Long.
Hôm qua trước khi về nhà, hắn đã nhờ chú Long tra giúp hắn vài chuyện.
Chú Long không hổ là đại lão siêu cấp, chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Chú Long đưa cho Trần Phong một tập tài liệu dày cộp, cười nói: "Nếu để những người này biết cậu đang tra xét bọn họ, e là bọn họ sẽ bị dọa sợ tè ra quần mất."
Trần Phong mỉm cười: "Nào có gì đặc biệt đâu, đơn giản chỉ là tò mò thôi mà."
"Được rồi, cậu tự xem đi, có gì thì cứ tìm tôi."
"Được, cảm ơn chú."
Trần Phong ngồi một mình trong quán cà phê, bình tĩnh lật mở tài liệu.
...
Cái tên đáng thương Lâm Đức này, bây giờ vẫn đang ngồi tù, hơn nữa, đang ngồi tù mà không thèm an phận, lại còn liên quan đến giao dịch nội gián cổ phiếu, không chỉ bị tịch thu hơn 1 triệu từ việc thu lợi bất chính, mà còn bị phạt thêm mấy triệu, coi như táng gia bại sản, lại còn bị phạt thêm 5 năm tù, chờ đến khi ra tù có lẽ chẳng khác nào đã chôn một nửa người xuống mồ rồi cũng nên.
Lúc đầu, Lâm Đức và tên 'tiểu đệ ngu ngốc' Chu Vân Ba từng hãm hại Trần Phong đã thi hành án tốt, còn được hưởng khoan hồng, sắp mãn hạn tù.
Trần Phong nhìn ghi chép ở trong tù của Chu Vân Ba, cảm thấy cũng đủ rồi.
Hắn cũng chẳng muốn truy cứu gì thêm.
Những người như Chu Vân Ba chính là kiểu gió chiều nào xoay chiều ấy, chỉ biết nịnh nọt là giỏi, chứ không thể nói rõ là bản chất tốt hay xấu, chính là kiểu gần mực thì đen mà gần đèn thì sáng.
Tiếp xúc với người như thế nào, thì bản thân sẽ trở thành người như thế đó.
Tiếp theo chính là Lâm Hữu Ích, cựu trưởng phòng bản quyền của Cool Song, nhưng cuộc đời của anh ta cũng chẳng khá khẩm hơn Lâm Đức là bao.
Vốn dĩ Lâm Hữu Ích chỉ bị cách chức, sau đó chuyển sang một công ty mới, nhưng đúng là kiểu giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, vẫn chứng nào tật nấy.
Trước kia, Lâm Hữu Ích phạm tội thì còn có Chu A chống lưng, nhưng giờ thì chẳng còn ai chống lưng cho anh ta nữa, và tất nhiên, kết quả chính là ngồi tù.
Đây là những người từng khiến Trần Phong nếm phải trái đắng, đại diện cho những người đã tạo thành mặt tiêu cực trong tính cách của hắn.
Đương nhiên, trong cuộc đời của hắn cũng có những mảng màu sắc vô cùng ấm áp.
Những cụ ông cụ bà từng giúp đỡ hắn khi hắn làm thêm trong viện dưỡng lão đều đã qua đời.
Trần Phong không có cách nào có thể tự mình đến viếng thăm mộ của từng người, chính vì thế, hắn đã nhờ chú Long sắp xếp người giúp hắn đặt một lẵng hoa trước mộ của từng người, để lại cái tên "tiểu tử thúi đã từng được người giúp đỡ".
Sau khi xem xong tập tư liệu, Trần Phong gọi cho Hà Gia Kỳ một cuốc gọi, chào hỏi một hai rồi lại thuận miệng ném ra 2 bài hát.
Với sự giúp đỡ của Hà Gia Kỳ năm đó, có thể miễn cưỡng xem anh ta là một nửa quý nhân.
Tiếp theo chính là Trần Lê.
Cuối cùng, Trần Phong nhìn vào cái tên bổ sung mà hắn đã viết thêm, chìm vào suy nghĩ.
Cái tên này chính là Lương Nguyên.
Ngoại trừ chú Long ra, thậm chí không ai biết được Lương Nguyên là ai.
Đây cũng là một trong những bí mật chôn giấu sâu trong lòng hắn.
Hiện tại, Lương Nguyên vẫn là một giáo viên dạy nhạc vô danh trong một trường học.
Theo như điều tra của chú Long, trong trường, Lương Nguyên rất tôn trọng Trần Phong và Chung Lôi.
Anh ta ngưỡng mộ giọng hát và tài năng của Chung Lôi, đồng thời, cũng ngưỡng mộ năng lực sáng tác của Trần Phong, thích nhất chính là đề cử cho học viên của mình những bản ca dao trữ tình như "Nụ Hoa Trong Lòng", "Độc Yêu Lang Kiều, "Gió Tơ Bông"...
Lương Nguyên tin rằng những ca khúc này sẽ nâng dòng nhạc cac dao trữ tình lên một tầm cao mới, đưa phong cách âm nhạc dân gian len lỏi sâu vào lòng mỗi người.
Trần Phong nhìn những "trích dẫn" này của Lương Nguyên, tâm trạng rối bời.
Hắn thở dài, gọi cho Mã Thiên Hoa, người mà lúc này đã được thăng chức thành tổng giám đốc Q-Tone, nói với Mã tổng rằng có một nghệ sĩ sáng tác vẫn chưa đạt được tiếng tăm, để Mã tổng đáp cầu dắt mối, 'khai quật' người này.
Sau đó, hắn lại gọi cho Mạnh Uyển Nguyệt, người hiện đang phụ trách mảng quan hệ công chúng của Tinh Phong Entertainment, để Mạnh Uyển Nguyệt an bài một chút, tìm một cái cớ thích hợp để an bài cho cha mẹ nuôi của mình.
Trước đó, hai người này cũng đã nhận mấy triệu tiền mặt từ Trần Phong.
Tiếc là sự an bài của Trần Phong lại chẳng mấy tác dụng.
Hai vợ chồng già nhận được tiền là không kìm được lòng, lập tức đeo vàng đeo bạc, sau đó lại tự đẩy mình vào con đường cho vay nặng lãi rồi không lấy lại được, lại còn bị người ta lừa vào con đường thị trường chứng khoán, P2P. ngốn hết tiền bạc mà chẳng lấy được bất cứ đồng lãi nào.
Cuối cùng, chẳng những không phát tài mà còn trở thành con nợ.
Có vài người, nghèo là đáng.
Vốn dĩ Trần Phong cũng không định quản, nhưng hắn muốn "tương lai" trong sạch thì phải dọn dẹp nó.
Trước tiên, hắn bảo Mạnh Uyển Nguyệt trả lại số tiền mà hai người này mắc nợ, sau đó gửi vào tài khoản đã khóa chết cho cả hai, mỗi tháng 2 người chỉ có thể rút 20.000 nhân dân tệ. Tiếp theo, mặc kệ hai người sống hay chết, hắn không thèm quản nữa.
Nói hỏi Trần Phong hận hai người này đến mức nào thì cũng chỉ là chuyện hồi niên thiếu mà thôi.
Còn bây giờ thì hắn đã không còn để ý đến chuyện này từ lâu rồi.
Nếu để ý tới thì trong lòng sẽ luôn có khúc mắc, như thế ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của hắn.
Sau khi sắp xếp xong tất cả những thứ này, quả nhiên, Trần Phong cảm thấy được thả lỏng hơn rất nhiều.
Bất giác, thời gian đã đến ngày 20/7, hội nghị bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận