Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1028: Ăn Mòn Cảm Xúc

"Tôi nghe nói anh bóp nát ngón tay của Chu A?"
Trong gian phòng của biệt thự Hán Châu, Chung Lôi tò mò hỏi.
Trần Phong gật đầu: "Ừm. Bóp nát một ngón. Anh ta đã hứa sẽ không bao giờ trở về nước, nhưng lại bị tôi bắt tại trận, cho nên, tôi phải dạy cho anh ta một bài học."
"Rất tốt."
Chung Lôi mỉm cười.
“Uầy, tại sao cô không mắng tôi tàn nhẫn?” Trần Phong hơi khó hiểu.
Chung Lôi lắc đầu: "Tôi cảm thấy tốt lắm, không tính là tàn nhẫn. Tôi tin rằng bất kỳ chuyện gì anh làm đều sẽ có lý do riêng của nó. Loại người như Chu A, nhất định đừng để anh ta quay trở lại nữa. Chỉ là, tôi cảm thấy anh không nên tức giận vì chuyện này, như thế không đáng, cũng không phù hợp với thân phận hiện tại của anh."
Trần Phong lắc đầu: "Thân phận? Tôi thì có thể có cái thân phận gì chứ? Chẳng phải vẫn là một con người với hai con mắt à? Có điều, tôi không hề tức giận. Cô có thể không tin, nhưng tôi đang nghĩ đến tinh thần của hiệp ước. Anh ta vi hiệp ước, nên phải trả giá, chỉ đơn giản vậy thôi. "
Chung Lôi bật cười thành tiếng: "Tinh thần hiệp ước? Lời giải thích của anh rất mới mẻ. Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng, thời gian của anh đang cực kỳ quý giá, không nên dùng vào những việc nhỏ nhặt như vậy."
Trần Phong cười: "Chỉ mất chưa đến 3 phút, chuyện gì nên làm cũng đã làm. Hơn nữa, bất kể tôi có là ai đi chăng nữa, thì tôi cũng cần ăn uống ngủ nghỉ mà. Cứ như bây giờ, đối với người ngoài, họ luôn xem cô là một nữ thần, nhưng một nữ thần như cô cũng phải tự mình đi vệ sinh mà, đúng không?"
Chung Lôi đầu tiên đỏ mặt, sau đó cười như điên.
Một lúc lâu sau, cô nàng mới chọc tay vào trán Trần Phong, nói: "Giỏi gớm nhỉ, bây giờ miệng lưỡi trơn tru ghê ha, muốn nói kiểu gì cũng được nhỉ."
Trần Phong cũng bật cười.
Sau một lúc, Chung Lôi mới nói huỵch toẹt mọi chuyện.
"Có phải anh lo rằng mình đã mất đi cảm xúc? Cho nên mới cố ý dẹp chuyện lớn sang một bên, trở lại với đời sống sinh hoạt của một người bình thường?"
Trần Phong sững sờ: "Bị cô phát hiện rồi ư? Đúng là như thế."
Bây giờ, tuổi thọ sinh học của Trần Phong đã là 138 năm, nhưng tư duy của hắn đã tồn tại ở dạng lượng tử hơn 1 nghìn năm.
Tuổi tinh thần hắn quả thực đã rất già, rất rất già.
Ý chí của hắn rất kiên định, nhưng tư duy của hắn đã chuyển sang một loại sinh mệnh khác và sống được nhiều năm như vậy, thời gian dài dằng dặc cuối cùng cũng sẽ để lại trong lòng hắn ít nhiều dấu vết.
Những dấu vết này đang ăn mòn cảm xúc của hắn từng chút.
Nhân cách bên trong càng lúc càng lạnh lùng, điều này hoàn toàn khác với sự tiêu tán bị động khi hắn còn là một sinh mệnh lượng tử.
Trong những ngày này, Trần Phong dần dần phát hiện ra rằng hắn chỉ có thể sinh ta những chập trùng cảm xúc tương đối mạnh khi đối mặt với Chung Lôi, hoặc nghe Chung Lôi hát, nhưng khi đối mặt với những con người và những sự vật khác, hắn vẫn có thể sử dụng những cảm xúc phức tạp để biểu hiện ra nét mặt, cử chỉ và giọng điệu tương tứng, nhìn thì có vẻ giống một con người, nhưng thật ra hắn biết đây là chỉ là sự ngụy trang giả tạo.
Bản thân hắn đang dần trở nên "lạnh lùng", giống như Phồn Tinh.
Đây đều là những di chứng buộc lòng phải đối mặt sau khi lượng tử hóa tư duy.
Thấy hắn đột nhiên ngừng nói, Chung Lôi biết rằng hắn đã nắm được chân tướng.
Cô nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy tấm lưng của Trần Phong.
"Anh mệt rồi."
Trần Phong gật đầu: "Có chút, nhưng không sao cả."
"Anh cần phải nghỉ ngơi một chút."
"Nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi một cách chân chính. Tôi luôn cảm thấy thời gian mỗi ngày không đủ để bận rộn."
Chung Lôi: "Anh đang áp bức bản thân quá mức."
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Không sao cả, cứ loay hoay mãi, nó lại thành như thế này."
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra những gì đi. Năng lực chịu đựng của tôi rất mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận