Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1136: Một Người Ngoại Lệ

Ba ngày sau.
Trong hạm đội trung tuyến hạch tâm, thuộc đại đội tác chiến thứ 3 của quân đội phòng thủ Voyager.
Oytonk và Chu Văn Tùng nhìn cái người đang mặc quân phục của tinh hệ Voyager trong đám đông, mặc dù vẫn có dáng vẻ trang nghiêm của người lớn, nhưng bộ dáng thấp bé ấy đã 'bán đứng' tuổi tác của mình - Đồng Linh, ai nấy đều cảm thấy cạn lời.
Cô học theo bộ dáng của những người khác, ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực, hàng ngũ chỉnh tề, khí thế nghiêm nghị.
Mọi người cảm thấy rất mờ mịt.
Sao con bé không đi sơ tán?
"Cô gái nhỏ, tại sao cháu không đi sơ tán? Hiện tại, cháu vẫn chưa thể điều khiển trang giáp của mình ổn định được, tương đương với việc, vẫn đang trong thời gian thực tập. Tình hình đế chế của chúng ta không quá khẩn cấp đến mức cần một học viên tham gia chiến tranh, đúng không nào? Nghe chú khuyên một câu, bây giờ cháu báo cáo lên cấp trên vẫn còn kịp, mau..."
Oytonk giật mạnh cổ áo cô, rồi ra lệnh một cách hung dữ.
Đồng Linh chỉnh chỉnh lại bộ quân phục mới ra lò của mình, lắc đầu nói: "Cảm ơn lòng tốt của chú. Nhưng cháu là quân nhân, nhiệm vụ của một người lính chính là lao ra chiến trường."
"Nít ranh! Chẳng hiểu chuyện gì cả. Mạng sống của mày thì chẳng đáng bao đồng, nhưng nếu mày để một trang giáp quý giá như T100 dễ dàng bị phá hủy như vậy, thì mày chính là kẻ tội đồ!"
Trong đám đông phía sau, cuối cùng cũng có một phi công ứng cử viên tính khí nóng nảy, người này không thể chịu cái tính tùy hứng của một đứa trẻ con, nên đã giận dữ gầm lên.
Nhưng Đồng Linh không xấu hổ, cô chỉ nhún nhún vai: "Cũng chẳng còn cách nào, thực sự xin lỗi. Bây giờ cháu là người chịu trách nhiệm của anh T, cho nên, trong vấn đề này, cháu mới là người có quyền quyết định cuối cùng."
Nói xong, cô chắp tay ra sau lưng, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới ai nữa.
Không ai biết được trong trái tim non nớt của cô đã hạ quyết tâm gì.
Ai cũng nghĩ rằng tôi không thể làm được, vậy thì tôi đây sẽ chứng minh rằng, tôi có thể làm được.
Cô không tin, khóa huấn luyện đặc biệt của anh T cho mình trong suốt 1 năm lại không có hiệu quả.
Thậm chí, cô còn mù quáng cho rằng, chỉ cần cô có thể lập trình thời gian thực, cô nhất định sẽ đạt được kết quả mong muốn.
Nếu tình hình lạc quan hơn, quân đội nhân loại có thể dễ dàng chiến thắng, thì có lẽ cô đã rời đi rồi.
Nhưng giờ đây, cô cho rằng tinh hệ Voyager cần có một biến số - chính là bản thân cô.
. . .
"Lần này phải làm sao bây giờ, tiểu đồ đệ của anh sắp đi tìm đường chết rồi. Anh không đi khuyên nhủ cô bé một phen à?"
Trần Phong bên này, Phồn Tinh nói nửa đùa nửa thật nói một câu như thế.
Trần Phong lắc đầu: "Còn lâu cô bé mới có thể vượt qua đánh giá cuối cùng của tôi. Từ những gì tôi quan sát được bây giờ, tiềm lực của con bé gần như cạn kiệt rồi. Chỉ có thử thách máu lửa chân chính mới có thể khiến người ta phá vỡ được bình cảnh trời sinh của mình. Cho nên, cuộc chiến tranh trực diện này, con bé nhất định phải trải qua. Bây giờ không phải là thời đại hòa bình, bất kể là ai thì cũng đang đối mặt với nguy hiểm. Thay vì sống lay lắt một cách lãng phí, chi bằng trở thành anh hùng, dù chỉ là anh hùng trong nháy mắt cũng được. Dù sao thì đây cũng là quyết định của con bé, cứ để con bé làm."
Thực ra, Trần Phong không muốn thừa nhận một điều.
Hắn đã nhìn thấy bóng dáng của mình từ cô gái nhỏ này.
Càng có nhiều người cho rằng mình không thể làm được, thì lại càng muốn thử, thử đến khi làm bằng được.
. . .
Cái gọi là hạm đội trung tuyến hạch tâm, chính là hạm đội được trang bị phi công và vũ khí trí tuệ.
Trong lúc giao chiến, hạm đội trung tuyến sẽ ở vị trí cách xa tiền tuyến hơn 20 triệu km.
Chức năng chính của nó là để các phi công thử nghiệm vũ khí trí tuệ, cũng như bảo dưỡng và tiếp viện trang thiết bị cũng như vật tư y tế, tương đương với hạm đội mẫu hạm (tàu sân bay) thời cổ đại.
Nhưng có một người ngoại lệ, chính là Đồng Linh.
Cô và T100 sẽ chỉ hoàn thành một lần tiếp viện trong hạm đội trung tuyến, sau đó, cô sẽ trực tiếp ra tiền tuyến.
Nếu sau này cô vẫn có nhu cầu làm tiếp viện, cô chỉ có thể làm việc này trong hạm đội tác chiến tiền tuyến.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là cô có thể sống sót đến thời điểm cần tiếp viện, hoặc hạm đội tiền tuyến vẫn tồn tại cho đến thời điểm đó.
Trong xưởng chuẩn bị của tàu sân bay cỡ lớn Lôi Quang, Đồng Linh đang thực hiện công tác chuẩn bị cuối cùng với sự trợ giúp của mấy chục nhân viên kỹ sư.
Việc chuẩn bị cho trận chiến của cô phức tạp hơn nhiều so với những người khác, vì chẳng có ai ngồi thẳng vào trang giáp như cô cả, cho nên, hệ thống tải của cô cần phải trang bị thêm một lớp bảo vệ.
Mặc dù đám người Oytonk vẫn đang thắc mắc không biết Đồng Linh muốn làm gì, nhưng dù sao mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng, ai nấy đều rất bận rộn, cho nên hiện tại không có thời gian để để mắt tới cô.
"Đồng Linh, nhiệm vụ của cháu là bay ra khỏi cửa thoát hiểm của Lôi Quang 73, thực hiện cơ động chiết diệu cơ bản, bay dọc theo đường khúc dẫn đã được chỉ định, tiến đến hai bên sườn của mặt trận giao chiến, sau đó đặt máy dò trường gần xuống tại vị trí mục tiêu, thiết lập thông số đặt mìn của quỷ lôi, rồi nhanh chóng rút lui. Khi ngừng chiết diệu, cháu phải giữ cho khoảng cách của mình và chiến tuyến trên 10 triệu km. Nhớ rõ chưa?"
Chu Văn Tùng - sĩ quan cấp trên của Đồng Linh - phi công chỉ huy của hạm đội trung tuyến của đại đội thứ 3, đã đặc biệt dặn dò cô trước khi cô lên đường.
Vì những chiến công chói lọi của mình, lão tiên sinh tạm thời được thăng cấp làm chỉ huy phi công cấp đại đội, chịu trách nhiệm thu xếp các nhiệm vụ cho mấy trăm nghìn phi công.
Việc ông tận tâm chỉ bảo cho mỗi một người như thế này, có chút phá vỡ quy tắc, nhưng chẳng có ai truy cứu cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận