Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1211: Lời Tuyên Thệ Cuối Cùng

Dương Quốc Định đã từ chối đơn xin gia nhập viện nghiên cứu của người khác.
Anh chỉ mất 0,1 giây để sắp xếp ngôn ngữ, trả lời cấp lãnh đạo của đế chế.
Anh nói: "Viện nghiên cứu của chúng tôi đã tập hợp những nhân tài giỏi nhất trong ngành từ phạm vi gần một trăm năm ánh sáng, phối hợp vô cùng ăn ý, kinh nghiệm vô cùng dày dặn. Nếu bây giờ để những người mới đến đây, không những không giúp được gì thêm, mà chỉ hy sinh thêm nhiều người một cách vô ích. Chuyện mà những người đang ở đây không xử lý được, thì dù có bao nhiêu người đến đi chăng nữa, vẫn sẽ không xử lý được.”
Dương Quốc Định không phải là kiểu người lỗ mãng, bảo thủ hay tự cao tự đại gì cả.
Lúc anh đưa ra câu trả lời, trong đầu anh đã đánh giá toàn diện thế cục và cân nhắc đến tình hình rồi.
Lãnh đạo đế chế cũng công nhận phán đoán của Dương Quốc Định, nhanh chóng đóng kênh đăng ký báo danh, từ chối một số lượng lớn đơn đăng ký cá nhân.
Dương Quốc Định bên này thấy thế, mới có thể nhẹ nhõm thở phào một cái.
Anh lại liếc nhìn tình hình của nhân viên trong viện nghiên cứu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Với tư cách là chủ nhiệm (giám đốc) của viện nghiên cứu, cũng chính là người phụ trách cao nhất, hệ thống quản lý của Dương Quốc Định có thể quan sát tình trạng làm việc của tất cả mọi người trong toàn bộ viện nghiên cứu.
Trước mắt anh chính là một sơ đồ cơ cấu tổ chức lập thể khổng lồ.
Thoạt nhìn, sơ đồ cơ cấu trông giống như một kim tự tháp, được tạo thành từ hàng trăm nghìn ngôi sao.
Bản thân Dương Quốc Định chính là ngôi sao trên cùng nhất.
Dưới quyền chủ nhiệm của anh, chính là mấy chục tổ nghiên cứu khác nhau, mỗi tổ lại được chia ít nhất thì một vài, nhiều nhất là mấy chục tổ nhỏ khác nhau.
Bên dưới mỗi tổ nhỏ, lại được chia thành nhóm nhỏ, hoặc phân nhánh trực tiếp thành một nhân viên cụ thể nào đó.
Đằng sau tên và mã số công dân của mỗi người, còn có thêm mô tả chi tiết công tác mà người đó hiện đang tham gia và chịu trách nhiệm, cũng như tình trạng công việc, trạng thái tinh thần, trạng thái sinh lý của người đó và các thông số liên quan khác.
Trong mười giây trước khi Dương Quốc Định tập trung tầm nhìn, các trạm trong sơ đồ kiến trúc lẽ ra tạm thời bị dập tắt bắt đầu sáng lên lần lượt.
Ánh sáng lấp lóe như những vì sao trên bầu trời, càng lúc càng sáng, như thể đốm lửa cháy rừng tràn ngập khắp núi, lại như những vì sao xuyên vỡ những đám mây đen.
Dương Quốc Định im lặng quay mặt sang chỗ khác, cố gắng làm dịu lại nhịp tim.
Anh không muốn dát vàng lên mặt, nhưng anh không thể phủ nhận một điều rằng những người đáng lẽ đã rời đi này lại chọn ở lại, là vì họ muốn chia sẻ nguy hiểm cho nhân sinh của anh.
Đúng vậy, là nhân sinh, không phải sinh mệnh.
Tất nhiên anh biết linh cảm không hay lúc trước của mình đến từ đâu.
Chính là tỷ lệ rủi ro đã được tính toán cách đây mấy tiếng thông qua công nghệ quét kiểu mới, vất vả lắm cuối cùng cũng nhận được ước tính xác suất hồi sinh thành công của nhà hiền triết là 100%.
Anh là người phụ trách số một của nhóm hạng mục, nếu kế hoạch thất bại, anh sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lớn nhất.
Cái giá phải trả cho loại trách nhiệm này là rất lớn, không phải chỉ cần trả mỗi mạng sống của anh là đủ.
Nếu lần này nhà hiền triết chết thật, sau hơn hai trăm năm nữa, nhà hiền triết không thể sống lại như lời ông ấy đã nói, thì cả nhân loại này sẽ mất đi sức mạnh chiến đấu đỉnh cao nhất, mất đi người lãnh đạo tinh thần và nhân loại sẽ mất đi biến số lớn nhất của cuộc chiến tranh giữa các nền văn minh.
Đây là một tổn thất không gì bù đắp được đối với cả nhân loại.
Nó không phải là một tổn thương tinh thần quá nặng nề, mà là một mất mát lớn đến nỗi không gì có thể chịu đựng được.
Cái tên của anh - Dương Quốc Định - sẽ vĩnh viễn tồn tại trong vũ trụ với tư thái của một kẻ thất bại.
Trước sự diệt vong của nhân loại, những nhân loại còn sống sẽ luôn nhớ một điều, là do Dương Quốc Định không hoàn thành công tác của mình nên mới dẫn đến cái chết của nhà hiền triết.
Sau khi nhân loại diệt vong, mắt kép và kẻ đầu têu sau màn cũng sẽ viết lại chuyện này thành tư liệu lịch sử, trở thành một bài học lịch sử và tài liệu dạy học về mặt trái của chiến tranh.
Dương Quốc Định đã phải phấn đấu suốt mấy chục năm mới có thể chứng minh rằng anh xứng đáng với cái tên của mình, anh sao có thể để cho nhân sinh của mình kết thúc trong sự thất bại ê chề này cho được.
Xưa nay, Dương Quốc Định chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của bản thân, anh chỉ quan tâm đến sự thành công hay thất bại của nhiệm vụ mà thôi.
Bây giờ, nhiều người quay lại như thế này, cho dù chỉ làm tăng khả năng đẩy tỷ lệ thành công trở lại sát nút 100% thì vẫn có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Dương Quốc Định suy nghĩ một lúc, sau đó dùng danh nghĩa là người phụ trách hạng mục, gửi một tin nhắn đến tất cả mọi người trong viện nghiên cứu.
"Mọi người, cơ hội thành công của chúng ta rất lớn, khả năng thất bại là vô cùng nhỏ. Nhưng, tôi biết, sở dĩ mọi người chọn ở lại giống tôi, là bởi vì chúng ta không thể tưởng tượng, cũng như không thể chịu đựng được khả năng thất bại có thể xảy ra. Dù rằng, khả năng này rất rất nhỏ.
Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại được. Vì chúng ta chính là những người cuối cùng đứng trên sân khấu này, chúng ta chỉ có thể bùng cháy ánh sáng và lòng nhiệt thành của mình đến cực hạn mà thôi. Hôm nay, chúng ta kề vai sát cánh, đánh cược một lần. Dù chúng ta thành công hay thất bại, chắc chắn nhân loại sẽ khắc ghi những phấn đấu mà chúng ta đã từng."
Anh không nói lời cảm ơn đối với đồng nghiệp của mình.
Anh cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh quân sự nào như những tổ trưởng khác đã làm, nói cái gì mà "Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại" chứ, những lời như thế chỉ là tăng áp lực mà thôi.
Đoạn phát biểu ngắn gọn này của Dương Quốc Định đã trở thành lời tuyên thệ cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận