Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1075: Phương Pháp Là Gì?

2351.
Trên hành tinh Thiên Uyển 4b (
天苑四

b) trong tinh hệ ε của chòm sao Ba Giang, trong một tòa nhà 3 tầng đổ nát ở khu ổ chuột của trạm không gian vũ trụ, một thanh niên gầy gò đang nằm thoi thóp trên giường.
Tên của anh ta là Thẩm Phúc.
Bây giờ, Thẩm Phúc đang hấp hối, cái chết đến bởi rất nhiều yếu tố, trong đó có di chứng của bức xạ mạnh và suy dinh dưỡng.
Mà quan trọng nhất là bản thân anh ta đã đánh mất ý chí sinh tồn.
Kỷ nguyên mới do Trần Phong tạo ra đã mang lại một lượng lớn vật chất và năng lượng dư thừa, nhưng đó chỉ là giá trị thặng dư của tầng lớp thượng lưu cao tầng.
Trên đời này sẽ luôn có một số người bị bỏ lại phía sau, đặc biệt là ở một thuộc địa mới như Thiên Uyển 4b mới được thành lập chưa đầy 50 năm này.
Điều này đúng ở bất cứ thời đại nào, có nắng thì sẽ có bóng.
Để duy trì sự phát triển hiệu suất cao của nền văn minh và nâng cấp căn cứ từ cấp C khi mới thành lập lên cấp A càng sớm càng tốt, những người cai trị ở Thiên Uyển 4b đã thực hiện 2 chính sách cơ bản.
1, gia tăng dân số một cách nhanh chóng.
2, phân bổ hệ thống nguồn lực tối ưu.
Sự kết hợp của 2 chính sách này kiểm soát sự ổn định của hoạt động xã hội của Thiên Uyển 4b ở mức cực kỳ nghiêm ngặt.
Những người có giá trị sáng tạo có thể kiểm soát quyền phân bổ nguồn lực cực cao.
Tính cách có khuyết điểm, chỉ số thông minh thấp, cho dù có ca khúc của Chung Lôi trợ giúp, hiệu quả học tập không may rơi vào đánh giá cấp C thì tình cảnh của người đó sẽ rất nguy hiểm.
Những người như vậy chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc với mức độ nguy hiểm nhất định, và nếu có bị thương hay ốm đau gì đó thì chỉ được nhận các dịch vụ y tế với hàm lượng kỹ thuật thấp nhất.
Không phải là hàm lượng kỹ thuật thấp không thể chữa khỏi cho những người này, nhưng sự đau đớn trong quá trình điều trị này chắc chắn vượt xa công nghệ tái tạo quark tinh vi.
Nếu ai đó có thể chịu đựng nỗi đau này thì cũng sẽ đạt được ý chí kiên định, độ thức tỉnh gen cũng sẽ bay vọt một chút.
Nhưng vẫn có những người chống đỡ không nổi, thà chết chứ không tiếp nhận chữa trị.
Thẩm Phúc chính là một trong số đó.
Anh ta gian nan trèo xuống giường, di chuyển đến bàn ăn bên cạnh, gắp phần ăn dinh dưỡng nén mà người máy trí năng vừa giao tới, rồi chậm rãi nhai từng chút một.
Anh ta liếc nhìn dữ liệu trên hệ thống kiểm tra đo lường sinh mệnh, dữ liệu cho thấy anh ta còn sống được 7 ngày.
Mong muốn được sống hơi bốc lên một chút, mí mắt Thẩm Phúc giật một cái, anh ta quay đầu lại nhìn cái nút màu đỏ trong hình chiếu lập thể - thứ đại diện cho đơn đăng ký dịch vụ y tế.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cười khổ và lắc đầu.
Nửa năm trước, anh ta từng đi điều trị, tình cảm bi thảm lúc ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, thậm chí còn không thể kiên trì đợi hết đợt điều trị đầu tiên đã chạy mất dép.
Anh ta vẫn nhớ rõ ánh mắt khinh thường khi nữ lễ tân của trung tâm y tế nhìn thấy anh ta trốn đi.
Cô gái kia là bạn thân của Thẩm Phúc, cả hai người đều cùng lớn lên trong một khu ổ chuột, nhưng cô ấy bây giờ đã là tầng lớp thượng lưu với độ thức tỉnh gen là 35. 65%, còn bản thân Thẩm Phúc thì chỉ là một ":phế vật" với con số 28 77% .
Anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn không đủ can đảm để chứng minh bản thân.
"Thôi được rồi, cứ chết thế này lại tốt. Mình chỉ là một hạt bụi tầm thường nhất trong hàng trăm tỷ người. Nhân loại có nhiều tài năng như vậy, có nhiều hơn mình 1 người thì cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu, có ít đi một người thì cũng chẳng hề hấn gì. Mình cứ biến mất lặng lẽ như vậy, có khi Thiên Uyển 4b lại sớm được thăng cấp cũng nên. Có lẽ đây mới chính là ý nghĩa tồn tại của mình?"
Thẩm Phúc tự lẩm bẩm một mình, rồi cầm lấy một cái túi nhỏ được bọc giấy bạc bên cạnh.
Bên trong là một viên thuốc màu đen.
Một khi ăn nó, anh ta sẽ chết một cách bình thản và không đau đớn, thi thể của anh ta sẽ đạt đến cấp độ tiêu bản - mẫu vật.
Viện nghiên cứu có thể tìm ra lý do tại sao độ thức tỉnh gen của anh ta lại tăng chậm như vậy từ một gã phế vật như anh ta.
Phủ định trong tài liệu giảng dạy cũng là tài liệu giảng dạy.
Hung hăng nghiến răng một cái, Thẩm Phúc xé mở bọc giấy bạc.
Anh ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống bi thương này.
Đúng lúc này, hệ thống phụ trợ trí năng cá nhân trực tiếp truyền đến trong đầu anh ta một tin nhắn: "Thẩm Phúc, xin chào."
Thẩm Phúc cực kỳ sợ hãi.
Kể từ khi mất đi khả năng lao động do chấn thương, anh ta đã rơi vào trạng thái cách ly tuyệt đối với xã hội, trong suốt 5 năm này không hề nhận được bất kỳ tin nhắn cá nhân từ người khác.
Đây là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, nghe như một người đồng trang lứa.
"Anh là ai? Anh tìm tôi làm gì?"
Anh ta run rẩy hỏi.
Giọng nói kia trả lời: "Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là anh không thể chết được".
Thẩm Phúc: "Tại sao?"
"Anh đang ở sai vị trí."
"Cái gì?"
"Anh không nên làm công việc của một người lao động. Đó không phải là vị trí cho thiên phú của anh phát huy."
"Hả? Anh có ý gì."
"Anh nên trở thành một học giả."
"Đừng có chém gió nữa, đánh giá tiềm lực học tập toàn diện của tôi chỉ ở cấp D! Anh có biết cấp D nghĩa là gì không hả? Tôi thậm chí còn không thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học!"
Đột nhiên bị vạch vết sẹo, Thẩm Phúc tức giận gào lên.
"Đúng vậy, anh bây giờ đúng là đang ở cấp D. Nhưng tôi có thể khiến anh thay đổi."
"Có ý gì?"
"Anh là một chủ thể đa nhân cách hiếm có, phải không?"
"Anh... làm sao anh biết?"
"Hơn nữa, mỗi nhân cách khác nhau của anh có thể suy nghĩ độc lập với nhau, và tiềm lực học tập của chúng đều nằm ở cấp độ D."
Thẩm Phúc: "Thì sao! Một trăm cấp D xếp chung một chỗ, thì vẫn là cấp D! Tôi chỉ có thể thức tỉnh được một nhân cách cùng lúc, nhưng cái nào cái nấy đều nhát gan nhu nhược!"
"Tôi có một phương pháp có thể đánh thức một trăm nhân cách của anh cùng một lúc, sau đó, dưới sự hướng dẫn của tư duy logic chặt chẽ, tạo thành hiệu ứng chồng chất. Vậy thì, anh sẽ đạt cấp S."
"Chuyện này...Phương pháp là gì?"
"Trước tiên, anh hãy đi ngủ đi. Hãy đến với thế giới của tôi, với một giấc mộng dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận