Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1379: Cấp Bậc SSS

Anh Hổ héo hon.
Một trang màu đỏ này của cậu là cái quỷ gì vậy?
Cậu đang nhuộm máu thanh xuân à?
Đây là một học sinh của lớp học quan trọng nhất của trường học tốt nhất trong căn cứ tốt nhất của khu vực lân cận tinh vực Vân Đỉnh mà tướng Andrew Freček đã nói với anh ta trước khi đến đây ư?
Lớp học điển hình đầu tàu trong mô hình giáo dục trẻ Ấu Nhi?
Tại sao lại có một 'ông trời' như vậy?
Đinh Hổ thầm hối hận, sớm biết vậy, trên đường đến tinh hệ Liệt Dương 3, nên tìm hiểu trước tình hình của học sinh lớp này, nếu phát hiện ra thằng oắt chuột nhắt Trịnh Phong sớm hơn thì anh ta đã có sắp xếp tốt hơn rồi.
Sự sắp xếp của Đinh Hổ không có mục đích gì xấu cả, chẳng qua anh ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm với tất cả học sinh và cả Trịnh Phong, nên khuyên Trịnh Phong rời đi.
Với thành tích như vậy, hắn thực sự không nên đăng ký vào học viện Tiên Phong số 2 của hành tinh số 7, nên vào học viện bình thường với cấp xếp hạng số 65 còn đỡ hơn, có như vậy, chờ đến khi hắn lớn lên, thì mới có thể miễn cưỡng trở thành một người hữu dụng được.
Đinh Hổ lại lật sang trang thứ hai, tâm trạng cứ như đi tàu lượn, lao thẳng lên trời.
Ừ?
Hử?!
Tình trạng trực giác chiến đấu hiện tại, cấp A.
Đánh giá tiềm năng toàn diện trực giác chiến đấu, cấp độ SSS.
Tình trạng điều khiển trang giáp hiện tại, cấp độ A (trình độ thành thạo kỹ năng riêng lẻ trung bình là cấp độ A, trình độ nắm giữ theo số lượng kỹ năng là cấp độ D).
Đánh giá tiềm năng điều khiển trang giáp, cấp độ SSS.
Tình trạng điều khiển robot chiến đấu trí năng nano hiện tại, cấp độ A (trình độ thành thạo kỹ năng riêng lẻ trung bình là cấp độ A, trình độ nắm giữ theo số lượng kỹ năng là cấp độ D).
Anh Hổ cảm thấy hơi ngu người.
Đây rõ ràng là một thiên tài chiến đấu siêu hạng, một thiên tài ngoài sức tưởng tượng.
Theo hiểu biết trước đây của anh ta, cấp độ đánh giá thiên phú của các chiến sĩ nhân loại cao nhất chỉ là cấp độ S.
Nếu gần một nửa trong số gần 100 bài đánh giá năng lực đạt đến cấp độ S, thì đã là chiến sĩ đỉnh cấp.
Đó là độ cao mà Đinh Hổ không thể nào đạt tới.
Nhưng anh ta chưa từng nghe nói rằng, chữ S này còn có thể nối nhau như vậy, lại còn kiểu động một chút là 3 chữ S???
Trịnh Phong này chính là một bá vương thiên tài nha!
Đinh Hổ lại nghĩ, một bá vương thiên tài như vậy thì còn đọc sách làm gì, nên sớm đưa hắn ra chiến trường, trong tình huống có trình độ bảo vệ nhất định, để hắn có được sự tiến bộ nhanh chóng trong thực chiến mới đúng, làm sao có thể thả hắn trong một lớp học bình thường như thế này, đây chẳng phải là phí của trời à??
Đinh Hổ không biết rằng trước khi Trịnh Phong "thức tỉnh", thật sự không có ai dám để hắn ra chiến trường.
Không ai có thể đảm đương nổi trách nhiệm này, bởi vì không ai dám tưởng tượng sẽ như thế nào nếu nhà hiền triết chết trước khi trưởng thành.
"Huấn luyện viên Đinh, thầy tìm em có chuyện gì vậy ạ?"
Đinh Hổ xuất thần, Trịnh Phong đi tới, hỏi thẳng vào vấn đề.
Anh Hồ nhìn thằng oắt này với tâm trạng cực kỳ phức tạp, sau đó thở dài: "Trịnh Phong, thái độ trước đây của tôi không tốt, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi. Lớp học đầu tiên này rất quan trọng đối với tôi, cũng rất quan trọng đối với các cậu. Dù sao thì sau này, tất cả các cậu đều phải bước lên tiền tuyến, trở thành những chiến sĩ ưu tú, cho nên, các cậu phải hiểu sâu sắc được rằng, vì sao mình phải chiến đấu, có như vậy thì các cậu mới có cơ hội sống sót trên chiến trường cao hơn, đạt được thành tích tốt hơn và trở nên hữu ích hơn."
Trịnh Phong mỉm cười gật đầu: "Em hiểu mà. Nhưng mà em ngáp không phải là vì em coi thường huấn luyện viên Đinh. Chẳng qua, tối qua em đã luyện tập thêm 3 trận trên thiết bị huấn luyện chiến đấu lập thể, em chỉ ngủ chưa đầy 1 tiếng, nên em có hơi buồn ngủ ạ."
Đinh Hổ nhìn biểu cảm thành thật của Trịnh Phong, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.
Anh ta biết cường độ của thiết bị huấn luyện chiến đấu lập thể. Là một chiến sĩ cấp B trưởng thành, anh ta chỉ có thể chịu được 2 trận một ngày.
Trịnh Phong thì ngon rồi, nói là luyện thêm, có nghĩa là trước đó đã luyện một lần rồi, tức là ít nhất tổng cộng 4 trận.
Đứa trẻ 6 tuổi này làm sao mà chịu được thế hả?
"Cậu...cậu đừng để bản thân mình mệt mỏi quá độ."
Trịnh Phong: "Không sao đâu ạ, máy theo dõi sức khỏe của em cho thấy em chẳng sao cả, có thể chịu đựng được."
Anh Hổ cảm thấy hơi chua cay.
Đây chính là thứ gọi là thiên phú chiến đấu cấp SSS đó hả?
Nhưng anh ta vẫn khó hiểu: "Thật ra, tôi cảm thấy, cậu không cần phải gấp gáp như vậy. Người ta ăn cơm cũng ăn từng miếng mà, cậu cứ từ từ thôi, cậu phải để cho cơ thể lớn nữa chứ, phải bảo đảm cho sự phát triển của cơ thể mới đúng."
Trịnh Phong lắc đầu: "Người em muốn bảo vệ đã ra tiền tuyến rồi, em rất lo lắng."
"Ai cơ?"
"Đường Thiên Tâm."
Đinh Hổ dò cái tên Đường Thiên Tâm này một chút.
Mí mắt nhảy loạn xạ.
Đường Thiên Tâm.
Học viên hàng ngũ sĩ quan chỉ huy kinh khủng nhất trong lịch sử của học viện Tiên Phong số 1.
Chưa đầy 3 tuổi đã đạt được tư cách sĩ quan chỉ huy thực chiến, nhận được bằng khen chiến công hạng nhất của đế chế ngay trong lần đầu tiên xuất trận, bây giờ chỉ sắp 6 tuổi nhưng đã là đại tá, là sĩ quan chỉ huy của hạm đội đặc chiến cấp S.
"Huấn luyện viên Đinh, em biết ưu điểm và khuyết điểm của bản thân. So với người bình thường, em bẩm sinh đã có một số khiếm khuyết và không thể học được chuỗi não bộ. Em cũng biết rằng mình thật ngu ngốc và không thể nắm vững những kiến thức cơ bản mà người khác tưởng chừng như rất đơn giản. Cho nên, em muốn sử dụng thiên phú không ổn định của mình trong lĩnh vực chiến đấu thuần túy, trở thành một chiến binh có thể bảo vệ sĩ quan chỉ huy của mình bất cứ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hôm nay, em xin lỗi vì em đã ngáp, sau này em sẽ luôn tôn trọng thầy, cố gắng học tập chăm chỉ."
Trịnh Phong quay mặt sang chỗ khác, nói rất chậm, tràn đầy kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận