Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1356: Không Hổ Là Nhà Hiền Triết

Sau khi hoàn thành bước đầu tiên của cuộc khảo hạch robot nano, Trịnh Phong và những đứa trẻ khác còn phải tham gia thêm rất nhiều cuộc khảo hạch khác nữa.
Cứ hoàn thành thêm một hạng mục, thì trong tổ hạng mục nhà hiền triết sẽ phát điên thêm một người.
Tất cả những người thuộc hạng mục này đều là những nhân vật xuất sắc, có tâm có tầm, vừa là đại lão của một chuyên ngành vừa là nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực huấn luyện đào tạo tương ứng, trong toàn bộ đế chế Thần Phong, họ chính là những tên tuổi lớn nổi danh hàng đầu.
Nhưng đối mặt với một Trịnh Phong gần như “bất khả chiến bại”, toàn bộ nhóm người này chẳng khác gì đám quân tan tác ngoài kia, triệt để knock-out, toàn bộ khảo hạch về kiến thức cơ bản đều là con số không vô-cùng-tròn-trĩnh.
Và, khi chàng trai vô địch của chúng ta đối mặt với các câu hỏi trắc nghiệm, chàng trai tài giỏi ấy đã hy sinh kỹ năng ném xúc xắc đầy ma thuật của mình, vầng, sai toàn bộ!
Mãi cho đến khi thực hiện các hạng mục khảo hạch vật lý cuối cùng bao gồm phản ứng thần kinh động, sức chịu đựng, sức mạnh bùng nổ, tiềm năng tăng trưởng và phát triển, cùng với các thông số khác, Trịnh Phong cuối cùng mới đạt được vài ba tham số 'đậu' khảo hạch.
Nhưng khi mọi người còn đang thầm vui mừng thì Trịnh Phong lại 'lật xe' trong hạng mục cuối cùng - huấn luyện thích ứng trang giáp Ấu Nhi (dành cho trẻ em).
Đường Thiên Tâm có thể điều khiển trang giáp Ấu Nhi để hoàn thành các hành động kỹ thuật như đổi hướng hình con rắn, cơ động đường chữ Z, chuyển hóa khúc dẫn, chuyển đổi nhanh động cơ kép, v.v.
Những đứa trẻ khác ít nhất có thể điều khiển trang giáp chạy được 2 vòng trên thao trường.
Trịnh Phong thì giỏi cực, bước đầu tiên đã rớt cái bịch.
Đứng dậy chưa được 0,5 giây, lại lăn quay, cạp đất.
Các thành viên trong tổ hạng mục đã quá quen thuộc với lịch sử hư vô, trong lòng mọi người không khỏi nhớ lại hình tượng anh hùng bất khả chiến bại của nhà hiền triết - chiến binh đệ nhất nhân loại năm nào, còn bây giờ, nhìn dáng vẻ của Trịnh Phong lúc này....thật là thổn CMN thức làm sao?
Nhưng lại có một anh già thông minh hóm hỉnh đã nói ra một câu giúp mọi người nâng cao tinh thần.
"Nhớ lại năm đó, nhà hiền triết đến từ thế kỷ 21 khi sinh ra cũng chỉ có thể có được thiên phú cỡ này mà thôi, thế nhưng cuối cùng, hắn cũng đạt tới tầm cao không ai với tới nổi. Để làm được điều này, cần có bao nhiêu nghị lực? Bao nhiêu ý chí chiến đấu? Bao nhiêu vĩ đại chứ?"
"Quả nhiên là nhà hiền triết!"
"Đúng vậy!"
"Biểu hiện lúc này càng kém, càng có thể chứng minh hắn sẽ cường đại không ai bì kịp!"
Tóm lại, chỉ một cuộc khảo hạch đầu vào thế này thôi, nhưng đã đủ khiến cho tất cả các thành viên của tổ hạng mục phát điên.
Trời đã khuya, mặt trời đã lặn về phía tây, Trịnh Phong bày ra vẻ mặt đưa đám, liếc nhìn Đường Thiên Tâm: "Chị Thiên Tâm, em...... Em sắp rớt tới nơi rồi."
Hắn vừa nói vừa xoa mũi.
Nhìn thấy bộ dạng mất mát của hắn, Đường Thiên Tâm cuối cùng cũng không thể nổi giận với hắn được.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bả vai Trịnh Phong: "Không sao, chờ em tốt nghiệp rồi trở thành sĩ quan chỉ huy, em sẽ để anh làm nhân viên phục vụ riêng cho em, làm vệ sinh trên chiến hạm của em, làm đồ ăn tráng miệng hay gì đó cũng được."
Rốt cuộc Trịnh Phong cũng khóc.
Siêu buồn luôn.
Hai người đang nói chuyện thì hệ thống cá nhân phát ra thông báo.
Trịnh Phong sửng sốt: "Hả? Em được chọn rồi? Yeahhh!"
Đường Thiên Tâm sửng sốt. "Vậy cũng được???!"
Đường Thiên Tâm vô cùng hoang mang.
Cô và cha Đường Thế Dân chỉ ở bên nhau vỏn vẹn một tuần, sau đó chỉ có thể đưa mắt nhìn cha bước lên chiến hạm xuất chinh.
Lúc đó, cô vẫn chưa nói chuyện được, nhưng trời sinh thông tuệ, nên cô vẫn hiểu được chút chuyện.
Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu rõ tại sao nhân loại và mắt kép không thể chung sống hòa bình, mà chỉ có chiến tranh.
Trong 1 năm 4 tháng ngắn ngủi này, Đường Thiên Tâm không chỉ nghiên cứu những kiến ​​thức cơ bản siêu việt, mà còn tìm hiểu tiến trình lịch sử của nhân loại từ thế kỷ 21 cho đến nay, đồng thời cũng xem qua một phần "lịch sử hư vô" trong những tuyến thời gian cũ, cuối cùng cũng dần dần hiểu được tình cảnh hiện tại, hiểu được vì sao cha mình phải rời đi, cha sẽ làm gì, đối mặt với cái gì.
Mặc dù cô không biết kế hoạch Nữ Oa hoàn chỉnh là như thế nào, nhưng cô mơ hồ biết được nhân loại đã phải trả cái giá ra sao để có được mình.
Cô thầm thề rằng mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, đủ cường đại để xứng đáng là người mà toàn nhân loại có thể gửi gắm, đặt niềm tin.
Vì vậy, kể từ khi biết đọc, cô không ngừng hấp thu kiến thức một cách điên cuồng, không ngừng vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa.
Cho đến nay, Đường Thiên Tâm tin rằng nhân sinh ngắn ngủi của mình luôn hoàn hảo và không có gì phải hối tiếc.
Tất nhiên là trừ cái chuyện của thanh mai trúc mã Trịnh Phong này ra, người anh trai chưa bao giờ xứng chức này khiến tâm lý của một đứa bé trưởng thành sớm như cô lúc nào cũng muốn sụp đổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chịu thôi.
Trước khi đến tham gia khảo hạch, cô đã dành thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu rất nhiều thông tin liên quan đến học viện Tiên Phong số 1, biết được tầm vóc của học viện này ra sao.
Cho nên, mặc dù vẫn cố gắng bổ túc cho Trịnh Phong, nhưng cô biết, việc Trịnh Phong được nhận vào đây chính là một chuyện cực kỳ viển vông, nên chỉ có thể tuân theo số mệnh mà thôi, nếu thật sự rớt thì cũng...chẳng còn cách nào khác, không thể trách ai được cả.
Nhưng cô quả thực không ngờ Trịnh Phong thế mà lại được chọn.
Điều này đã lật đổ hoàn toàn thế giới quan xưa nay của cô.
Dù sao thì Đường Thiên Tâm cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng trưởng thành sớm, mặc dù trong lòng vẫn có chút hoang mang khó hiểu, nhưng cô vẫn bị sự hạnh phúc của Trịnh Phong lây nhiễm, lập tức vui vẻ hớn hở.
"Vậy, chúng ta ăn mừng một chút đi!"
Đường Thiên Tâm cười nói.
Trịnh Phong gật đầu thật mạnh: "Chúng ta về ăn bánh ngọt đi."
Đường Thiên Tâm: "Được! Em muốn bánh kem dâu tây!"
Trịnh Phong chống nạnh: "Không được! Chị bây giờ còn quá nhỏ, ăn quá nhiều bánh ngọt sẽ có hại cho cơ thể! Chị còn phải lớn nữa!"
Lúc này, Trịnh Phong hiếm khi mới toát lên trách nhiệm của một người anh cả.
"Một miếng nhỏ thôi."
"Không được. Hôm qua chị ăn một miếng nhỏ rồi, hôm nay lại ăn thêm một miếng nhỏ. Như vậy cộng lại sẽ thành một miếng lớn còn gì!"
"Vậy thì một ngụm nhỏ thôi, có được không? Hôm nay chúng ta phải ăn mừng mà."
"Được rồi, vậy thì một ngụm nhỏ thôi."
Hai người vừa được người máy trí năng "bế" về ký túc xá vừa trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận