Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1389: Đại Đoàn Viên

Thân ảnh của hai cha vụt một cái, xuất hiện trong phòng chuẩn bị tiền chiến của một chiến hạm trong căn cứ.
Trịnh Nhất Phong chỉ vào cặp nam nữ đang chào tạm biệt nhau, nói: "Đây là Oswell Marley và Jennifer Omor. Họ là vợ chồng. Oswell là một chiến sĩ cấp S, chuyên môn của anh ta là điều khiển đồng loạt vũ khí chiến đấu trí năng, rất giống với chuyên môn của con. Jennifer là một nhân viên phân tích tình báo, chuyên môn của cô ấy là tìm ra lỗi thiếu sót trong phân tích trí tuệ nhân tạo thông qua sự can thiệp của môi trường nền phức tạp, đặc biệt giỏi trong việc xử lý các môi trường vật lý không gian phức tạp."
Cái gọi là môi trường vật lý không gian đó, nó bao gồm 2 khía cạnh, 1 là môi trường giao thoa của các đặc tính vật lý như từ trường, trường plasma, trường sóng điện từ và trường tia, 2 là sự tắc nghẽn do vật chất và những thứ tương tự gây ra, giống như môi trường vành đai của sao Thổ, vành đai tiểu hành tinh, vùng phân mảnh thiên thạch vũ trụ, phạm vi bao phủ của tinh vân trầm tích, v.v.
"Phân công lao động trong mỗi đội đặc chiến rất rõ ràng, những người có chuyên môn khác nhau sẽ được kết hợp hữu cơ với nhau. Sự phân công lao động này vô cùng chặt chẽ, vận dụng hiệu ứng 'nguyên lý thùng gỗ' đến cực hạn. Tiểu đội càng tinh nhuệ thì phải càng đảm bảo rằng chuyên môn của mỗi thành viên phải triệt để bổ trợ cho nhau, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Trong các nhiệm vụ trước đây, vợ chồng họ luôn ở cùng một tiểu đội, như hình với bóng, không thể tách rời. Nhưng trong chiến dịch tháng 3 của Z tinh, tiểu đội của cả hai bị thiệt hại nghiêm trọng, phải phân tán nhân lực vào những tiểu đội khác. Họ phải đối mặt với sự lựa chọn vào 1 tháng sau.
Hai người, hoặc là tách ra và nhập các tiểu đội tương ứng với chuyên môn năng lực của họ, hoặc tiếp tục cưỡng ép tổ hợp với nhau, nhưng vì nguyên tắc phải có trách nhiệm với người khác và bản thân, họ phải duy trì kiểu đội hai người, hoặc chỉ có thể tham gia vào một đội đặc chiến có cấp độ thấp hơn, tương đương với việc phải dùng năng lực cá nhân mạnh hơn để bù đắp những lỗ hổng của các chuyên môn bị thiếu."
Trịnh Phong hỏi: "Bọn họ đã chọn thế nào ạ?"
"Họ chọn tách nhau ra. Nửa tháng sau, tiểu đội của Jennifer bị địch bao vây sau khi hoàn thành tổng cộng 33 nhiệm vụ, tất cả đều hy sinh."
Trịnh Phong: "Hẳn là Oswell không hề hối hận, đúng không ạ? Dù sao thì cũng có ấn ký vận mệnh mà."
"Không, anh ta hối hận. Anh ta khóc chừng 10 phút, sau đó kết thúc tang lễ, vùi đầu vào nhiệm vụ. Khi chuyên viên can thiệp tâm lý hỏi anh ta, anh ta nói rằng mặc dù rất hối hận, nếu được chọn lại, anh ta và vợ vẫn sẽ chọn cách thứ nhất. Trong số 33 nhiệm vụ mà tiểu đội của Jennifer hoàn thành trước đó, có một lần là nhiệm vụ tiền tình báo cho tiểu đội của Oswell. Jennifer đã phát hiện ra một số điểm bất thường, khiến sĩ quan chỉ huy cấp trung phải thay đổi chiến thuật theo kế hoạch, tăng thêm gấp 10 lần binh lực, giúp chúng ta phản phục kích đối phương. Nếu không có thành tích xuất sắc của tiểu đội Jennifer trong lĩnh vực trinh sát, thì Oswell đã tử trận trước cô ấy rồi. Trừ lần đó ra, tiểu đội Jennifer cũng đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ tiền tình báo trước khi hy sinh, giảm được rất nhiều thiệt hại cho nhân loại chúng ta, giúp chúng ta thu được chiến quả lớn hơn."
Trịnh Phong: "Vì thế cho nên, Oswell không hề oán hận vận mệnh, bởi vì sự hy sinh của Jennifer đã giúp cho nhiều người sống sót hơn sao?"
"Đúng vậy, hiện tại con có suy nghĩ gì?"
Trịnh Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Dưới sự thúc đẩy của nhu cầu tập thể, cá nhân trong nền văn minh quả thực quá mức nhỏ bé và yếu ớt."
Trịnh Nhất Phong ngạc nhiên.
Đánh chết anh ta cũng không thể ngờ được, chính miệng Trịnh Phong sẽ nói ra những lời như vậy.
Toàn nhân loại đều công nhận một điều, Trịnh Phong rất có thể chính là nhà hiền triết Trần Phong, chính hắn là người có tinh thần dâng hiến nhất nhân loại, thế nhưng tại sao lại có cái lối suy nghĩ nhỏ mọn như thế này.
"Trịnh Phong, con..."
"Nhưng con nghĩ, khi Oswell và Jennifer đưa ra quyết định, cả hai đều có đủ sự an yên, cho dù một trong số họ chết cũng không đổi. Điều này thật tuyệt vời, thực sự vĩ đại. Bọn họ nhỏ bé nhưng không hèn mọn."
Trịnh Nhất Phong nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Phong lại nói: "Con hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, tất cả mọi người sẽ không còn phải đối mặt với những lựa chọn như thế này nữa."
Trịnh Nhất Phong: "Điều đó có nghĩa là, chúng ta có được hòa bình vĩnh cửu."
"Đúng thế."
"Ta mang con đi xem thêm một vài người nữa."
Trong nửa tiếng tiếp theo, Trịnh Nhất Phong đưa Trịnh Phong đi sau vào chi tiết của chiến dịch, nhìn thấy mấy chục đôi vợ chồng, cha con, mẹ con và đủ loại sinh ly tử biệt.
Trịnh Nhất Phong cho phép Trịnh Phong nhìn rõ hơn về chiến tuyến của những năm chiến tranh, làm thế nào để mọi người đối đãi với đủ loại tình cảm cá nhân như tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn, v.v.
Hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, nếu chỉ nhìn từ những cái kết riêng lẻ, thì hầu hết đều là những cái kết bi thảm, nhưng nếu nhìn vào những cống hiến trước khi hy sinh của bọn họ mà nói, thì những dấu ấn mà họ để lại trong vũ trụ lại mang một ý nghĩa nào đó, tựa như "đại đoàn viên".
"Trong một ngàn năm này, chính là những bi kịch tràn đầy tiếc nuối này đã tạo nên chúng ta của ngày hôm nay. Giúp chúng ta ở tinh khu Vân Đỉnh chống chọi với 3 đại quân của mắt kép, giúp chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy tia hy vọng của chiến thắng. Hôm nay ta mang con đến chiến dịch tháng 3 của Z tinh, sự hy sinh mà con hiểu chủ yếu là những cái chết trên chiến trường. Nhưng nếu chúng ta đẩy ngược thời gian về phía trước, thì từ rất xa xưa, đã có rất nhiều nhà khoa học, công nhân, chính khách, doanh nhân...đã phấn đấu cả đời để tạo ra nhiều giá trị nhân văn hơn. Trong số những người này, có rất nhiều người đã có được tự do về thời gian, tự do tài chính và tự do cuộc sống, nhưng họ vẫn luôn phấn đấu hết mình. Nếu nói đến hy sinh, tử trận là hy sinh, vậy những người phấn đấu cả đời, nếm trải mọi đau đớn của sinh mệnh, không phải cũng là đang hy sinh sao? Trịnh Phong, con cho rằng bọn họ muốn làm cái gì?"
Trịnh Phong suy nghĩ một lúc: "Có câu, còn nước còn nhà. Khi một người đặt thuộc tính xã hội của mình lên trên thuộc tính cá nhân, người đó tự nhiên sẽ có một tinh thần cống hiến mạnh mẽ."
"Đúng vậy, trong hết thảy hoạt động xã hội của nhân loại, chiến tranh chính là thứ khiến mọi người chủ động đặt thuộc tính xã hội lên trên thuộc tính cá nhân. Trong mấy nghìn năm qua, nhân loại đã phải đối mặt với vô số cuộc nội chiến, lúc đánh lúc ngừng. Mãi cho đến giữa thế kỷ 21, khi cộng đồng cùng chung vận mệnh chuyển từ khái niệm lý thuyết thành hiện thực. Khái niệm cho rằng 'còn nước còn nhà' đã thăng hoa thành 'còn nền văn minh nhân loại thì còn nhà', nó đã biến thành chủ đề chính của toàn nhân loại, cắm rễ sâu vào lòng từng cá thể, trở thành thứ thâm căn cố đế. Nhân loại đã bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc chiến xuyên chủng tộc dưới sự dẫn dắt của một tư tưởng thống nhất. Về giá trị cá nhân thuần túy mà mọi người đang mong mỏi, chúng ta chỉ có thể chờ đợi đến lúc đạt được sự hòa bình vĩnh cửu rồi hẵng tính đến chuyện mơ ước về nó."
“Cám ơn cha, lần này con đã hiểu được rất nhiều thứ.” Trịnh Phong mỉm cười, chăm chú nhìn cha mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận