Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 687: Thần Tiên

Bất tri bất giác, trời cũng đã muộn, lúc này Trần Phong mới nói về di ngôn trước khi tạ thế của Chung Lôi.
"Lúc đó cô nói ‘Anh cũng thật là hạnh phúc. Kiếp này bên nhau, kiếp sau cũng bên nhau, anh đi đám tang nhiều hơn người thường nhưng cũng vui sướng hơn rất nhiều. Lần sau trở về, nhất định phải nói rõ hơn với em về chuyện của chúng mình. Em cũng muốn trải nghiệm niềm hạnh phúc này.'"
Chung Lôi che miệng cười, tỏ vẻ không tin, "Tôi không thể nói ra những lời khó nghe như vậy."
Tuy ngoài miệng ngụy biện, nhưng nụ cười trên mặt càng đậm.
Rõ ràng chỉ nói chút chuyện yêu đương, nhưng lại có thể nghe ra những câu chuyện khác nhau trong cuộc sống của chính mình.
Trên thế giới này có cuộc sống nào lãng mạn hơn sao?
Trần Phong biết cô chỉ cứng miệng, nhún vai nói, "Lời ngụy biện của cô không có giá trị. Tất cả đã được viết trong lịch sử rồi."
“Đó là do người khác đánh bóng hình ảnh của tôi quá viển vông, dù sao tôi cũng không tin.” Chung Lôi đưa tay lên, trông rất kiêu ngạo.
Trần Phong giơ hai tay, "Được rồi, cô không tin cũng chẳng ép được, cô nói thế nào thì như vậy."
Chung Lôi dùng ngón tay gãi cằm mình, lẩm bẩm: "Để tôi nghĩ xem. Nghĩ xem lúc đó mình nên nói gì. Lần này phải chuẩn bị lời thoại trước, đã vào sách sử thì phải có tư chất cao."
Trần Phong biểu cảm ‘cô thực sự vô vị’.
Một lúc sau, Chung Lôi nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ tôi nên chỉ trích anh, vì anh hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi. Sau khi các điều kiện kỹ thuật thuần thục, anh có thể hoàn thành Cẩm Y Vệ số 9 trước vài năm, và sau đó cũng xuất phát sớm vài năm. Tôi hy vọng anh có thể làm mọi việc của mình tốt hơn, tôi không muốn níu chân anh lại. Rằng tôi không phải là một người phụ nữ nhu nhược. Chỉ cần thời điểm thích hợp, anh có thể rời xa tôi càng sớm càng tốt. Đi xa càng tốt, không cần chờ tôi chết."
Trần Phong sững sờ, sau đó thở dài, "Có vẻ như cuộc đời của mỗi người nên được chia thành các giai đoạn. Có lẽ bây giờ cô nghĩ vậy, nhưng trong tương lai của dòng thời gian cuối cùng, cô có thể cũng nghĩ như vậy ở một độ tuổi nào đó khác. Tuy nhiên, cuối cùng thì di ngôn của cô vẫn như vậy."
Lần này, Chung Lôi không mạnh miệng nữa.
Cô bưng một ly nước trái cây lên trước mặt, đôi mắt hơi mờ mịt, "Cũng đúng, do đó có vài việc nên làm khi còn trẻ. Nếu không, về già mà muốn thử thì cũng đã muộn. Ai mà chẳng già đi."
Dưới ánh trăng, khung cảnh bên hồ bơi rất vừa vặn.
Trần Phong mơ hồ nghe ra chút gì đó kỳ quái.
"Không cần gấp gáp, vì lần này tôi sẽ không rời đi."
"Hả? Không rời đi? Ý anh là gì? Tại sao?"
"Vì nó không cần thiết. Tôi đã biết Voyager đi đâu. Ván đã đóng thuyền, không thể tìm về nữa."
Giọng hắn rất thoải mái, nhưng Chung Lôi thì bị sốc.
Sau vài giây, Chung Lôi ngập ngừng hỏi: "Ý anh là khó tránh khỏi?"
"Đúng."
"Haiz..." Chung Lôi hơi nghiến răng.
Tất nhiên, cô biết nó có nghĩa là gì.
Đường tắt biến mất rồi.
Tương lai còn tuyệt vọng hơn.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là Trần Phong khá bình tĩnh và có vẻ như hắn không cần được an ủi.
"Anh đã trở nên mạnh mẽ hơn."
"Ừm."
Trần Phong đáp lại, quay đầu nhìn bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ gì.
Chung Lôi đang quan sát hắn.
Hắn cảm thấy rằng những người cố gắng tìm đường tắt sẽ dễ bị tổn thương.
Học cách từ bỏ ảo tưởng sẽ khiến con người ta mạnh mẽ hơn.
Vì không tìm được đường tắt, hắn sẽ tiếp tục lao về phía trước.
Chung Lôi đứng dậy, ôm lấy đầu hắn từ phía sau.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy không cần thiết.
10 phút sau, hai người lại ngồi vào phòng làm việc, bật máy tính của Trần Phong lên.
Cả hai quyết định chọn bàn thứ này trước, mang hai bài hát đó ra và nghiên cứu kỹ lưỡng.
Tên bài hát khá đơn giản, đó là "Tiền Tiến" và "Đập Nồi Dìm Thuyền".
Ý nghĩa cũng rất đơn giản, đúng như tên gọi.
Tốc độ hiện tại của Trần Phong rất nhanh, dùng phần mềm hoàn thành soạn nhạc không đến 10 phút.
Hắn xoa xoa thái dương, "Tôi hơi buồn ngủ rồi, nên đi ngủ trước đây. Tôi phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học. Sáng mai tôi còn phải đi họp."
Chung Lôi nhìn đồng hồ, bây giờ mới 8 giờ và vẫn chưa phải là giờ ngủ của cô.
"Được rồi anh ngủ đi, tôi xem phổ nhạc một chút."
Hai giờ sau, Chung Lôi ngây người nhìn màn hình máy tính của Trần Phong, lấy tay che miệng, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Những thứ trên màn hình không phải là bản nhạc mà là một số hình ảnh không thể tả được.
Cô đã đọc bản nhạc từ lâu và cũng cố thanh xướng một hồi.
Nó rất hay, nhưng không còn truyền cảm hứng cho cô nữa.
Sau đó cô bắt đầu lang thang trên máy tính của Trần Phong một cách ngán ngẩm.
Cô ấy muốn hiểu rõ hơn về Trần Phong.
Tất nhiên, cô không định tìm ra bí mật thực sự nào trong chiếc máy tính này.
Rốt cuộc, đây là máy tính của Trần đại sư ở Los Angeles, và nó được kết nối với Internet, vì vậy thông tin quan trọng không thể để bên trong.
Trần Phong đã quên một điều.
Máy tính này đã đồng bộ hóa tất cả các tài liệu mà hắn sao chép từ ổ cứng của chiếc máy tính cũ mà hắn đã sử dụng ở trường đại học.
Có ‘hàng’ trong đó.
Người lớn mà, ai lại không “tràn đầy sức sống”.
Ai không trữ ‘hàng’.
Đó là điều rất tự nhiên của con người.
Kết quả là Chung Lôi chỉ bấm vào vài video, rồi xem những bức hình khiến cô "cay mắt".
Dù sao cũng từng đi hát quán rượu ban đêm, cũng thấy hết ‘ấm lạnh’ trong thiên hạ, Chung Lôi không phải quá lão làng hay là thấu hiểu đàn ông.
Cho nên cô không thể nói là mình tức giận, chỉ là trong lòng có chút kích động.
Cái tên này thực sự vẫn là một người bình thường.
Cô gần như nghĩ rằng hắn đã trở thành thần tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận