Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 229: Tôi Làm Đến Phát Ngán Rồi

Tích tích tích! Tích tích tích!
Đúng vào lúc này, hệ thống truyền tin cá nhân của Trần Phong lại vang lên tiếng nhắc nhở đòi mạng.
Dường như Đường Thiên Tâm đã đợi đến mức không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Trần Phong vội vàng rời đi, Đinh Hổ lại cưỡng ép hắn ở lại.
Nhưng cuối cùng, Đinh Hổ vẫn thất bại.
Bởi vì anh ta nhận được thông báo của cấp trên, cấp trên của anh ta đột nhiên ra lệnh cho anh ta chấp hành một nhiệm vụ tuần tra khẩn cấp.
Mục tiêu của nhiệm vụ tuần tra, là lượn một vòng quanh Trái Đất.
Anh Hổ vội la lên: "Chờ chút, khóa huấn luyện bên này của tôi vẫn chưa xong mà."
Cấp trên của anh Hổ rất bất đắc dĩ, nói: "Đinh Hổ, không thể chờ. Tôi đã nói đây là nhiệm vụ khẩn cấp rồi, phía trên còn nói, yêu cầu anh phải càn quét tất cả các điểm thu thập di tích văn hóa quan trọng trên toàn bộ Trái Đất, không xong thì không được quay về căn cứ. Chắc chắn anh phải bận rộn suốt cả đêm rồi."
Đinh Hổ sửng sốt: "Hả? Chuyện này rõ ràng là gây khó dễ cho người khác mà!"
"Đúng vậy đó, chính là khó dễ anh đó. Nhìn bộ dáng của anh có vẻ rảnh rỗi mà, nào có ai lần đầu hướng dẫn tân binh huấn luyện, mà muốn người ta luyện cả ngày không nghỉ ngơi như anh chứ hả?"
Anh Hổ nhận ra sai lầm của mình, nhưng vẫn không hiểu đến tột cùng là mình đã sai đến cỡ nào.
Khó khăn lắm Trần Phong mới có thể trở về biệt thự của Đường Thiên Tâm.
Hắn rón rén khẽ đẩy cửa như một tên trộm, vừa mở ra, bên trong liền vang lên tiếng cười to sảng khoái.
"Chẳng hiểu Đinh Hổ phát điên cái gì mà lại túm anh đi huấn luyện bạt mạng như thế, mà tham số của anh cũng thực là dọa người nha. Thật không hổ là người sở hữu độ thức tỉnh đệ nhất toàn cầu mà! Tốc độ tiến bộ của anh cũng thiệt là kinh người, trước giờ chưa từng có ai mạnh như anh cả đâu! Nếu không phải tôi nắm trong tay toàn bộ sơ yếu lý lịch của anh, thì chắc tôi sẽ nghĩ rằng, anh là một lão binh với ít nhất là 10 năm kinh nghiệm đấy! Còn nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đánh giá tổng hợp sức chiến đấu của trang giáp hình nhân vậy? Sao nó có thể cao đến mức siêu tưởng như thế chứ!"
Có vẻ Đường Thiên Tâm rất kinh hỉ.
Nhưng Trần Phong thì chỉ có kinh, không có hỉ.
Thông tin hóa phát triển quá cũng không phải là chuyện tốt.
Cô nàng đã biết, vậy thì, hẳn là những người nên biết đều đã biết cả rồi.
Cái kế hoạch làm việc một cách khiêm tốn của hắn, mới chỉ áp dụng có một ngày, mà đã sắp phá sản tới nơi rồi.
Hắn vẫn bày ra bộ dạng con vịt giãy chết mà nói: "Đừng tin mấy thứ máy móc kia nữa, tôi đã nói là phát huy toàn lực, thì chính là phát huy toàn lực!"
Mặc kệ, vì ý định an phận làm một người chuyên chở, tranh thủ chuyển nhiều khoa học kỹ thuật đem về hiện đại, lần này có chết hắn cũng không theo.
Binh sĩ át chủ bài?
Tôi đã làm đến phát ngán rồi!
...
Rạng sáng hôm sau, khó lắm mới có một ngày Trần Phong không tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
6 giờ sáng, hắn bị đoạn truyền tin mã hóa của Đinh Hổ lôi đầu dậy.
Trần Phong mơ mơ màng màng tỉnh giấc: "Anh Hổ, có chuyện gì vậy?"
Bên trong truyền đến tiếng thở hổn hển của Đinh Hổ, nghe có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Tôi đang ở trong phòng cậu đây, cậu đâu rồi?"
Trần Phong trợn mắt.
Thằng cha này điên rồi hả?
Mới sáng sớm tinh mơ, có để người khác nghỉ ngơi không hả?
"Anh đừng có quan tâm tôi đang ở đâu làm gì, dù sao thì tôi cũng muốn ngủ tiếp, vẫn chưa tới thời gian huấn luyện đâu!"
Phía bên kia, Đinh Hổ nghiến răng ken két:
"Không, đã đến thời gian huấn luyện của cậu rồi, tôi là huấn luyện của cậu, tôi trực tiếp phụ trách chuyện huấn luyện của cậu! Dựa theo điều lệ quân đội, huấn luyện viên trực thuộc có thể tự chủ sắp xếp kế hoạch huấn luyện tân binh. Dù là nửa đêm hay đang ở nhà xí, cậu cũng phải ngoan ngoãn đứng dậy cho tôi! Trước kia, tôi đã quá khoan dung với cậu rồi, nhưng từ nay về sau sẽ không như thế nữa.
Cậu có biết thiên phú của cậu quý giá đến mức nào không hả? Từ nay về sau, trách nhiệm ưu tiên hàng đầu của tôi, chính là bồi dưỡng cậu thành một binh sĩ ưu tú! Tôi biết, bây giờ mới chỉ có 6 giờ sáng, nhưng cậu có biết tôi đã trải qua một đêm như thế nào không hả?
Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng chợp mắt đấy, nhưng tôi không có ý định đi ngủ, trong đầu của tôi bây giờ tràn ngập mong chờ, để xem 100% năng lực của cậu sẽ xuất sắc cỡ nào. Tôi tin rằng, chỉ cần cậu nghiêm túc huấn luyện, thì nhất định cậu sẽ lọt top 10 toàn quân, à không, là đệ nhất!"
Đúng lúc này, Đường Thiên Tâm lại thức giấc.
Cô nàng lay lay Trần Phong, trong miệng lẩm bẩm: "Ai vậy? Mới sáng sớm mà."
Bên kia, Đinh Hổ kinh hãi.
"Ai? Giọng của ai đó? Phụ nữ à? Trần Phong, cậu..."
Trần Phong vội vàng chặn miệng Đường Thiên Tâm lại, tức giận nói: "Anh Hổ, được rồi, tôi thừa nhận, tôi đang xem phim."
Shhhhhh!
Bên hông Trần Phong bị ai đó nhéo một phát, hơi đau nhức.
"Bảo cậu đến huấn luyện thì cậu không đến? Mà mới sáng sớm cậu lại xem phim? Tôi % $#@%&%*. . ."
Anh Hổ nổ tung.
Lỗ tai Trần Phong đau nhức...
Dứt khoát tạm thời che lại âm thanh ồn ào của Đinh Hổ, nói với Đường Thiên Tâm: "Còn có thể là ai chứ. Huấn luyện viên thân ái của tôi đấy, Đinh Hổ đại nhân đấy. Anh ta mê mẩn tôi rồi, muốn thao luyện tôi thành đệ nhất toàn quân cơ đấy."
10 giây sau, Đinh Hổ còn đang bla bla bla bla dông dài không ngừng, thì hệ thống truyền tin cá nhân của anh ta lại vang lên.
Tiếng kêu rên của Đinh Hổ vang vọng khắp bầu trời sân huấn luyện.
"Cái gì! Lại có nhiệm vụ khẩn cấp? Lần này là muốn tôi đi thị sát tình trạng của ngành chăn nuôi ở căn cứ sao Hỏa? Phải thị sát từng cái bãi chăn nuôi? Nhiệm vụ trong vòng ba ngày? Sao Hỏa có nhiều bãi chăn nuôi như vậy, ba ngày sao mà đủ hả?!"
Đúng vậy, mặc dù bây giờ có máy móc nguyên tử, nhưng đa số mọi người vẫn duy trì hứng thú lớn đối với thực phẩm sinh thái ban đầu, ngành chăn nuôi vẫn phát triển như cũ.
Thân mang trọng trách, anh Hổ đi rồi.
Trên bàn ăn sáng, Đường Thiên Tâm vừa dùng thìa múc từng muỗng từng muỗng ăn kem dâu tây, vừa cười híp mắt nói: "Tiếp theo anh định làm gì? Thực ra, tôi thấy đề nghị của Đinh Hổ cũng không tệ lắm đâu. Anh có năng lực ấy."
Trần Phong lắc đầu: "Tôi chỉ muốn đọc sách."
"Anh muốn đến học viện hàn lâm khoa học sao?" Đường Thiên Tâm hơi mất mát, nhưng rất nhanh lại thoải mái: "Cũng tốt, đóng góp mà khoa học gia đỉnh cấp tạo ra, cũng không ít hơn so với binh sĩ đỉnh cấp là mấy."
"Không, tôi muốn ở trong căn cứ. Không đi đâu cả."
"Hả? Tại sao?"
"Không tại sao cả, chuyện mà tôi phải làm, không cần phải giải thích với mọi người làm gì. Tôi về ký túc xá đây."
Đường Thiên Tâm: "À, được rồi."
Tựa hồ cô nàng còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ tự mình cười mình, không nói gì nữa.
Không thể nghi ngờ, Trần Phong là một người rất đặc biệt.
Cho nên, quyết định của hắn chắc chắn có lý lẽ riêng của hắn.
Không cần phải miễn cưỡng truy hỏi hay phỏng đoán ý nghĩ của hắn, bởi vì trừ hắn ra, không có ai có độ thức tỉnh gen cao như hắn nữa cả.
Nếu đem những quy tắc tựa như gông xiềng cưỡng ép trói buộc hắn, thì chưa chắc đã có lợi đối với sự phát triển của hắn.
Cho nên, cứ mặc kệ hắn đi.
Bên này, Trần Phong trở về ký túc xá, chỉnh lý lại mạch suy nghĩ một chút.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất cẩn bại lộ tiềm lực của mình, dẫn tới sự chú ý của một vài người.
Nhưng Trần Phong cho rằng cục diện vẫn có thể khống chế.
Hắn đã nghiên cứu rất kĩ về hệ thống quân đội, sau khi nhập ngũ chính thức, chắc chắn hắn sẽ giống như Đinh Hổ lúc này, phải nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, bất chấp mệnh lệnh này có hợp lý hay không, phù hợp với nguyện vọng của bản thân hay không.
Đây là thiên chức của một quân nhân.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một tên tân binh dự bị.
Xã hội bây giờ, việc thanh niên trở thành quân nhân không phải là nghĩa vụ hay trách nhiệm, mà là ý thức về sứ mệnh, tinh thần trách nhiệm và sự lựa chọn độc lập dưới khuynh hướng nghề nghiệp của mỗi người.
Cho nên, dựa theo quy định thì trước khi chuyển sang làm quân nhân chính thức, Trần Phong thậm chí có thể tự do từ bỏ thân phận quân tình nguyện, xuất ngũ ngay tại chỗ, trở thành dân thường.
Hắn rất tự do.
Trong huấn luyện thường ngày, hắn chỉ cần hoàn thành nội dung huấn luyện đúng hạn và đúng số lượng, là hoàn thành xong trách nhiệm của một tân binh rồi.
Nội dung huấn luyện cũng không phức tạp mấy.
Như đám người Bàng Đức thì còn phải tham gia huấn luyện tố dưỡng quân sự, nhưng hắn thì đã đạt tiêu chuẩn rồi, không cần tham gia nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận