Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 677: "Kế Hoạch"

Ở thành phố hiện đại có vẻ bận rộn này, Trần Phong thưởng thức những năm tháng êm đềm và tốt đẹp mà người khác khó có thể nếm trải.
Hắn nhớ lại con phố lớn chạy qua thủ phủ Thục Địa và Pháo đài Tinh Phong ở thế kỷ 31.
Hai thời đại hoàn toàn khác nhau, phong cách của thành phố cũng hoàn toàn khác nhau.
Không có xe hơi trên đường phố của thế kỷ 31,
Không ai vội vã đi lại trên đường.
Phương tiện di chuyển đều là các loại máy bay, cao cấp nhất cũng là phi cơ phản trọng lực, loại cao cấp hơn sẽ được trang bị chức năng đẩy từ trường tốc độ cao, cao cấp đến đâu cũng chỉ dừng lại ở trang bị riêng của Trần Phong, trực tiếp sử dụng động cơ truyền động cong của phi thuyền vận tải, muốn đi bất cứ nơi trên trái đất cũng chỉ cần 20 phút.
Hay như xe cứu thương, phương tiện vận chuyển đặc biệt liên quan đến sự nguy hiểm về tính mạng, không có lý do gì phải đợi người khác nhường đường, nó chỉ cần lập tức chiếm lấy đường biên cố định của giao thông tốc độ cao trên không, rồi nhanh chóng đến đích.
Nam thanh nữ tú không bao giờ có thể vướng vào loại tình yêu đầy drama.
Mức độ thức tỉnh phù hợp, tôi nhìn bạn có vẻ hợp mắt thì trực tiếp quyết định trở thành đối tượng ghép đôi tối ưu hóa.
Còn chuyện kết hợp hay không thì tùy tâm trạng và duyên số.
Nếu tôi tình bạn nguyện, thì kết hợp.
Điều đó thật sự chẳng có gì thú vị cả, ngay cả khi họ trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp, họ cũng chưa chắc đã thèm gặp nhau trong mười hay tám năm.
Nhìn bề ngoài, con người ở thế kỷ 31 được hưởng lợi từ một trình độ công nghệ hoàn toàn khác, cuộc sống gia đình ổn định cũng trở nên thoải mái và tiện lợi hơn, nhưng trên thực tế, mỗi người đều có cái hay, cái dở riêng.
Thật khó để nói ai là người hạnh phúc hơn.
"Trần tổng, đây là món vịt om xì dầu của anh."
Người phục vụ trong nhà hàng mang món ăn thứ mười tới cho Trần Phong và lặng lẽ thu dọn bát đĩa.
Lượng thức ăn hiện tại của Trần tổng đã trở nên nổi tiếng ở một số nhà hàng gần chung cư Duyệt Lai.
Mười món cho một bữa ăn chỉ có thể ăn được lửng dạ.
Mỗi lần vị khách quen này đến thăm, các chủ quán mừng như ăn Tết.
"Cảm ơn."
"À đúng rồi, Trần tổng, hai ngày nay có rất nhiều người kỳ quái đến gần khu chung cư. Một số người còn xuất hiện từ sáng đến tối, giả vờ đi qua đi lại, có mà lừa yêu gạt ma ấy."
Trần Phong có thể mơ hồ đoán được bọn họ là ai, nhưng hắn không quan tâm, miệng chỉ nói cảm ơn, "Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
"Trần tổng, anh vẫn nên chú ý an toàn thì hơn, hiện tại anh đã là người nổi tiếng rồi. Tôi cá những người này không phải người tốt, nhìn vô cùng đáng nghi, tôi nhìn người rất chuẩn đấy, nhất định không sai."
Người phục vụ sau khi nói chuyện còn lưu luyến không muốn rời đi, liền khoe thêm vài câu.
Trần Phong đã quen với điều này.
Ăn xong, hắn chỉnh lại mũ và bước ra khỏi quán trở về chung cư.
Hắn thấy mình cũng không có việc gì làm, hay là đến công ty xem tình hình.
Phía Lộ Vy vừa công bố hôn ước, trong công ty nhất định sẽ xảy ra thay đổi không nhỏ.
Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ về một vài vấn đề.
Vốn đã quen với cuộc sống bận rộn, hắn sẽ chủ động tìm kiếm áp lực trong mọi mặt cuộc sống, đột nhiên phải ‘treo máy’, tuy rằng rất thoải mái, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.
Vừa đi, hắn vừa cẩn thận nhớ lại, sắp xếp "Kế hoạch" trong lòng.
Trong "Kế hoạch", chủ trương chính của hắn trong 2 năm tiếp theo không có nhiều thay đổi.
Âm nhạc, điện ảnh và game vẫn là hướng đi chính của hắn trong lĩnh vực giải trí.
Trong lĩnh vực khoa học và công nghệ, cách tân kỹ thuật trong Viện nghiên cứu Tinh Phong vẫn là chủ đạo, được hỗ trợ bởi “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên” nhằm tăng sức ảnh hưởng, đồng thời trực tiếp chuẩn bị những con đường tắt cho thế hệ đương đại.
Những người thông minh trong viện lập kế hoạch cũng đã chuẩn bị rất nhiều thủ thuật và ‘hệ thống’ cho hắn. Bằng cách tiếp tục sử dụng những ‘hệ thống’ này, hắn có thể tiếp tục làm loãng vốn chủ sở hữu của cha con họ Âu trong Viện nghiên cứu Tinh Phong và Tinh Phong Entertainment, đồng thời tiến một bước trong sự tập trung tài sản.
Quan điểm của Trần Phong là sao cũng được.
Trước hết, hắn cảm thấy hiện tại mình đã đủ giàu và giá trị tài sản chưa niêm yết của hắn có thể dễ dàng vượt mốc 10 tỷ.
Ngay cả khi hắn sẽ không kiếm thêm một xu nào từ bây giờ, hắn cũng sẽ là một kẻ hoang đàng thuần túy, hắn không bao giờ tiêu hết tiền của mình trong vài kiếp.
Thứ hai, hắn cũng biết rằng mình sẽ giàu có hơn trong tương lai.
Người giàu nhất thế giới gì đó, hắn cũng không phải chỉ mới làm qua một lần.
Trần đại sư cảm thấy điều này thực sự vô nghĩa.
Mặc dù hắn luôn siêng năng và tiết kiệm nhưng không có nghĩa là hắn thực sự quý tiền như mạng.
Trước đây, mình ham tiền vì nhà nghèo, nếu không kiếm tiền chăm chỉ thì không đủ tiêu, không đủ sống.
Nhưng khi tiền nhiều đến mức đó chỉ là một con số, hắn không còn cảm giác nhiều nữa.
Dù sau thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được tương lai của nền văn minh nhân loại từ bàn tay của bọn mắt kép.
Hắn không kiếm tiền trong kinh doanh để thỏa mãn sự xa hoa cá nhân, cũng không theo đuổi thành tích bản thân và thỏa mãn trách nhiệm xã hội như những doanh nhân lớn khác.
Kể từ sau quyết định nửa bị động nửa chủ động gánh vác trọng trách của đấng cứu thế, cảm giác hài lòng và trách nhiệm của hắn đã tràn đầy từ lâu.
Trong quá khứ, hắn cần tiền vì muốn kiểm soát việc phân phối tài nguyên, để có thể dốc toàn lực vào lĩnh vực hàng không vũ trụ bằng bất cứ giá nào và cố gắng đánh chặn tàu Voyager 1 và 2.
Bây giờ tất cả đều ổn rồi, động lực cao nhất hỗ trợ ý chí của hắn trong một số tuyến thời gian quá khứ đã không còn nữa, hắn không cần phải vội vàng lao ra ngoài nữa, tất nhiên điều này sẽ dẫn đến sự thay đổi lớn trong chiến lược của hắn.
Hắn có thể đối mặt với sự tiến bộ của khoa học và công nghệ với một tâm trí ôn hòa hơn, nhảy ra khỏi các lĩnh vực hàng không vũ trụ, khoa học vật liệu và khoa học năng lượng, nhìn vào tất cả các lĩnh vực khoa học và công nghệ của toàn bộ nền văn minh từ một góc độ vĩ mô hơn.
Dưới tiền đề của hai trụ cột là vật liệu và năng lượng, hắn có thể phân bổ thêm nguồn lực cho nhiều lĩnh vực như sinh học, y học, trí tuệ nhân tạo. . . theo tư duy “Kế hoạch”, đồng thời phấn đấu để đạt được hiệu quả song hành tối ưu.
Tất nhiên, hàng không vũ trụ vẫn rất quan trọng và vẫn cần tập trung phát triển, nếu thúc đẩy nó đến một trình đủ trong thời gian đủ sớm, thì có thể gửi các tàu thuộc địa tiên tiến hơn và tàu thám hiểm khoa học rời khỏi hệ mặt trời sớm hơn để chuẩn bị thêm thuộc địa cho cuộc chiến tiếp theo.
Chỉ là hắn không cần phải điên cuồng nổ “pháo hoa” khi trình độ công nghệ không đáp ứng được điều kiện dẫn đường an toàn như trước.
Nếu hắn có thể tiết kiệm được phần tiền này, đương nhiên hắn có thể đầu tư vào các ngành khác.
Đồng thời, Trần Phong vẫn đang suy ngẫm về một số tư duy cốt lõi trong "Kế hoạch".
Bạn cần đăng nhập để bình luận