Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 107: Cô Cũng Là Người Tổng Hợp Gen?

Tắt giao diện truy vấn dữ liệu, Trần Phong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc nên lựa chọn chiến hạm nào.
Hiện nay, mục tiêu lựa chọn của hắn có tổng cộng 8 cái, ngoại trừ số hiệu Thiên Tâm ra thì 7 chiến hạm cấp chiến đấu khác đều thuộc về hạm đội hậu vệ.
Tuy lần xuyên này gặp không ít trắc trở, nhưng dự định tranh thủ sống lâu thêm mấy giây của hắn lại chưa bao giờ dao động.
"Cậu có bận không?"
Giọng nói của Đường Thiên Tâm vang lên trong hệ thống truyền tin cộng hưởng sóng não, gần trong gang tấc, phảng phất người kia đang ghé vào bên tai hắn nói nhỏ vậy.
Trần Phong đang vô cùng chăm chú bị làm cho giật mình.
Rất muốn chửi người.
Vì không muốn bị người khác quấy rầy, nên rõ ràng là hắn đã đóng tất cả truyền tin từ bên ngoài.
Đường Thiên Tâm còn có thể cưỡng ép liên lạc với hắn như thế này, vậy chỉ có thể là bởi cô nàng lợi dụng quyền hạn chỉ huy căn cứ, chiếm dụng tài nguyên công cộng, cưỡng ép mở cổng truyền tin khẩn cấp mà thôi.
"Đường tướng quân, cô có chuyện tìm tôi thì không thể chào hỏi trước một tiếng sao? Cô đột nhiên nói chuyện ngay bên tai như vậy, nghe rất đáng sợ."
Trần Phong phàn nàn.
Đồng thời, trong lòng hắn nghĩ, nếu cô gái này lại muốn tìm hắn đánh cờ, vậy thì hắn sẽ lập tức bôi đen cô, bôi đen trong lòng.
"Xin lỗi, xảy ra một ít tình huống ngoài ý muốn, tôi phải thương lượng với cậu."
Trần Phong nhất thời khẩn trương, lập tức đứng lên, "Trong trụ sở có nhiệm vụ khẩn cấp sao?"
Đường Thiên Tâm lắc đầu, "Không, không phải là công vụ, coi như đó là một vấn đề cá nhân đi."
Cô nói xong, trong phòng khách của Trần Phong liền xuất hiện hình chiếu của một thứ gì đó hình cầu.
"Đây là cái gì?" Trần Phong vừa nhíu mày quan sát vừa hỏi.
Đường Thiên Tâm nói: "Đó là “hậu nhân” do gen của hai người chúng ta dung hợp."
Trần Phong bừng tỉnh, "À..."
Hóa ra nó chính là hình ảnh phóng đại vô số lần của trứng đang thụ thai, lúc hắn nhìn quả cầu này, trong lòng chợt cảm thấy tâm tình trở nên rất phức tạp.
Dù quá trình rất kỳ lạ, cũng như hoàn toàn bất đồng với mong đợi của hắn, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên ở một nơi sâu thẳm nào đó, đột ngột ập đến tràn đầy trời đất trong thời khắc hắn biết đó là thứ gì.
Hắn vừa mong đợi, lại tiếc nuối.
Thật tốt.
Nhưng đáng tiếc là không thể đợi “hắn” trưởng thành.
"Haiz, nó không thể sống sót."
Đường Thiên Tâm nói với giọng nặng nề.
Trong lòng Trần Phong nhất thời căng thẳng, "Có ý gì?"
"Tế bào này tử vong rồi. Phía viện Bàn Cổ kết luận, phôi sinh ra sau khi kết hợp gen của cậu và tôi không thể trưởng thành bằng phương pháp nuôi dưỡng nhân tạo. Hiện nay không cách nào biết được là đã xảy ra vấn đề ở khâu nào, rõ ràng tất cả các nhân tố đều đã được cân nhắc nhưng kết quả sau cùng lại vẫn không như mong đợi."
Trần Phong thất vọng khá lâu trước khi thở ra một hơi thở như khói.
"Vậy sao? Thật tiếc. Coi như xong, ngược lại thì chuyện này cũng không thật sự có ý nghĩa gì."
"Ừ, chính phủ đã ngừng ủng hộ đối với hạng mục này."
Trần Phong gật đầu, "Kết thúc cũng tốt."
"Nhưng tôi không định buông tha."
"Là sao?"
Đường Thiên Tâm nói: "Tôi muốn thử lại lần nữa, nếu không dùng được phương pháp nhân tạo, vậy dùng phương pháp cổ nhân xem sao."
"Phương pháp cổ nhân? Ý cô là...."
"Cậu tới phòng làm việc của tôi đi."
Nửa tiếng sau…
Trần Phong nuốt nước miếng một cái, "Cô nghiêm túc?"
Đường Thiên Tâm vừa cởi áo khoác, vừa gật đầu, "Đúng vậy."
Trần Phong thẳng xoa tay, "Không có ý tưởng nào khác?"
"Ý tưởng khác?" Đường Thiên Tâm ngây ra, "Tôi không hiểu ý cậu. Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, nên cũng không nghiên cứu qua. Nhưng trước khi cậu qua đây tôi đã bù đắp bằng một ít tài liệu lịch sử, tôi cho là chuyện này không khó lắm."
Trần Phong nghe mất chữ "tài liệu lịch sử" này, tâm tình trở nên phức tạp, "Từ xưa tới nay chưa có ai từng nói với cô về những thứ này?"
"Cha mẹ tôi đều là sĩ quan, nhưng bọn họ không chăm sóc tôi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai nói với tôi những thứ này, tôi cũng chẳng quan tâm."
Trần Phong nhìn bộ dạng và vẻ mặt đầy bình tĩnh của Đường Thiên Tâm, hắn thực sự bội phục rồi.
"Cô cũng là người tổng hợp gen?"
Đường Thiên Tâm lắc đầu, "Không phải. Gen của cha mẹ tôi đều do bọn họ tự thân lựa chọn theo sở thích, tôi và người tổng hợp gen, được AI lựa chọn qua kết quả tổ hợp tối ưu, không giống nhau."
"Nhưng cô cũng được nuôi cấy nhân tạo sao?"
Đường Thiên Tâm trả lời không chút nghĩ ngợi: "Dĩ nhiên, căn cứ theo ghi chép lịch sử, hầu hết phụ nữ khi mang thai đều sẽ giảm khả năng lao động rất nhiều lần, bọn họ sẽ không thể xử lý công việc cường độ cao trong ít nhất sáu tháng. Mô hình sinh sản truyền thống không hiệu quả này gây tổn hại cho năng suất xã hội nên nó đã sớm bị đào thải."
"Vậy đây cũng là… "
"Cậu yên tâm, tôi đã hoàn thiện thân thể mình, thể chất của tôi vượt xa người bình thường, vào thời kỳ sản sinh nhiều progesterone khi mang thai, năng lực tư duy của tôi sẽ còn có thể tăng thêm một bậc nên dù có mang thai, tôi vẫn sẽ là một Hạm Trưởng ưu tú."
Trần Phong bật ngón cái với cô, "Cô quả là một nhân tài ưu tú."
"Cảm ơn vì lời khen. Vậy chúng ta tới đi."
2 giờ trôi qua.
Trần Phong ôm lấy tâm tình phức tạp, ngồi thẫn thờ bên giường nhỏ.
Trong lòng hắn thật sự hối hận.
Sao hắn lại…
"Cảm ơn sự phối hợp của Thiếu Úy Trần Phong Thiếu, tôi đã nghiên cứu về chu kỳ, nếu bỏ qua hai ngày này thì phải chờ một tháng nữa. Trong hai ngày tiếp theo, chúng ta phải cố gắng nỗ lực. Đợi cậu nghỉ ngơi ba tiếng, chúng ta lại tiếp tục."
Đường Thiên Tâm vừa sửa sang quần áo, vừa nói.
Trần Phong che mặt.
Cảm giác này thật quỷ dị.
Thời điểm “làm việc”, vị tướng quân đại nhân này vẫn đối mặt với tất cả mọi chuyện bằng tâm thái nghiên cứu học vấn.
Chẳng những vừa làm cô còn tự lẩm bẩm và vẫn ghi chép số liệu!
"Sự tiết hormone tuyến thượng thận của tôi đã tăng lên và nó đã tăng gấp ba lần."
"Giữ tư thế này, lượng dịch gien rót vào sẽ đạt mức lớn nhất, tỷ lệ thành công cao nhất."
"Thật kỳ lạ khi hệ thống miễn dịch trong cơ thể tôi lại thực sự tạo ra sự đào thải."
"Vậy dựa vào sự cạnh tranh mãnh liệt ở bên trong, nên kẻ cuối cùng được thụ thai chính là tái thể gen cường thịnh nhất sao? Loại phương pháp thụ thai cổ xưa này quả nhiên có đạo lý của nó."
"Bí mật của sinh mạng, thật không tưởng tượng nổi."
Trần Phong nghiêng đầu nhìn vài vệt máu trên giường rồi thở dài, "Đường tướng quân, trong lòng cô thật sự không có cảm nhận khác biệt nào, dù chỉ một chút sao?"
Đường Thiên Tâm tự hỏi, "Cái gì khác biệt? Cậu muốn nói là nhịp tim sao? Lúc ấy tốc độ nhịp tim của tôi đúng là nhanh hơn so với người thường một chút nhưng hệ thống AI nói, đó là phản ứng sinh lý bình thường."
Trần Phong phục rồi, "Vậy chúng ta có thể ngừng ghi chép số liệu vào lần tới không?"
Đường Thiên Tâm lắc đầu, "Không thể, nếu đã quyết định phải làm một hạng mục, thì phải làm đến nơi đến chốn. Tuy cấp trên không ủng hộ nhưng nếu tôi có thể đưa ra thành quả, tìm được nguyên nhân thất bại trong việc dung hợp phôi nhân tạo, có lẽ sẽ mang lại ý nghĩa phổ cập."
"Ý nghĩa phổ cập? Là sao?"
"Chỉ cần hai chúng ta có thể thành công, điều đó cũng chứng minh rằng cậu chưa hoàn toàn cô lập sinh sản với loài người hiện đại, vậy cậu cũng nên tích cực hơn trong việc gánh vác trách nhiệm để lại hậu duệ kết hợp gen tuyệt vời hơn cho nhân loại."
Trần Phong gục đầu: "Thôi đi, chỉ lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực mà thôi!"
Đường Thiên Tâm đột nhiên cười thần bí, "Thật sao? Căn cứ vào những biểu hiện nhỏ của cậu trước đó, tôi có thể đoán được, cậu có nhiệt tình rất lớn đối với phương thức kết hợp cổ xưa này, cậu không lừa được tôi đâu."
Trần Phong có chút hoảng sợ.
"Nhiệt tình cái quái gì!"
"Cậu đang nói chuyện với chỉ huy ưu tú nhất đấy, nói dối cũng vô dụng. Đến đây, chúng ta làm ván cờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận