Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 179: Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Mạnh Hiểu Chu: "Giá trị trong nước của công ty chúng ta… để tôi đoán một chút, giá trị thương hiệu hiện tại vào khoảng 1,5 tỷ."
Trần Phong gật đầu, "Rất tốt."
"Đồng thời, dựa theo hợp đồng, Kelly phải đưa cho chúng ta một nửa số tiền thu được từ quyền sử dụng bài hát này, đoán sơ thì khoản thu này đạt khoảng 10 triệu đô sau 1 năm."
Ánh mắt Trần Phong sáng lên, "Vậy là 60 triệu, rất tốt."
"Thêm vào đó, rất nhiều ca sĩ và nhà sản xuất nổi tiếng ở bên kia lần lượt chủ động liên hệ chúng ta, hi vọng tìm kiếm cơ hội hợp tác. Chúng ta đã chính thức xâm nhập thị trường u Mỹ. Chỉ cần anh và Chung Lôi vẫn có thể bảo đảm trình độ sáng tác như nhau, vậy lợi ích tiềm ẩn từ việc bán bản quyền bên kia sẽ khiến giá trị công ty tăng trên diện rộng. Giá trị gia tăng ở nước ngoài của phần này lên tới 200 triệu đô la Mỹ."
"Sức ảnh hưởng ở nước ngoài, sẽ một lần nữa nuôi dưỡng vị thế của chúng ta ở thị trường nội địa. Cho nên, tổng đánh giá tiềm năng công ty cho đến thời điểm hiện tại hẳn là khoảng 3 tỷ."
Mắt Trần Phong hơi híp lại.
Hắn rất vui.
Cuối cùng thì nó cũng biến thành tiền.
Có tiền, mới có thể làm được nhiều chuyện.
Tuy ở đây chỉ là định giá, tiền đều nằm trong công ty, muốn biến nó ra nhiều hơn thì còn cần phải tiêu tiền nhiều hơn, hơn nữa còn phải xuất cả tiền túi.
Tiền trong túi thì không có, vẫn rỗng và nghèo như cũ nhưng chuyện đó hoàn toàn không cản trở kế hoạch rong chơi trong tương lai của hắn.
Hắn kiên định nói với mình lần nữa, chép bài hát đương nhiên là một quyết định chính xác.
Không có thủ đoạn nào vừa tốt, vừa nhanh gọn lại càng vững vàng phát tài đến vậy.
Mới chỉ mấy tháng, hắn đã nhanh đuổi kịp Kendall Jenner.
Chờ Mạnh Hiểu Chu rời đi, Chung Lôi lại đi tới với bộ dạ phục trên người.
Trần Phong nâng ly rượu ra hiệu với cô, "Lên đây làm gì? Hôm nay cô mới nên là nhân vật chính sáng chói nhất."
Chung Lôi lắc đầu, "Chẳng có gì thú vị cả. Anh biết tôi không thích những thứ này mà, tôi chỉ muốn an tĩnh sáng tác."
"Vậy tại sao hôm nay cô còn tới?"
"Chẳng phải là vì giúp anh khuếch trương sức ảnh hưởng sao? Anh nhìn tay phóng viên kia, đợi đến khi hắn phát video và ảnh chụp tiệc ăn mừng của chúng ta ra, nhất định nó sẽ là điều tốt đối với công ty."
"Đúng vậy. Nhưng tôi lại cảm thấy dáng vẻ của cô không quá vui vẻ?" Trần Phong bỗng nhiên hỏi.
Chung Lôi gật đầu, "Đúng là anh hiểu tôi. Tôi vô cùng biết ơn màn trình diễn của Kelly đã khiến bài hát trở nên hot, nhưng thật sự thì tôi..."
"Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô vẫn không hài lòng lắm. Hơn nữa cô còn cảm thấy nếu đổi lại là chính cô biểu diễn bài hát này, hiệu quả sẽ còn tốt hơn. Kelly hết sức ưu tú, nhưng vẫn không thể hát ra được trình độ cao nhất của “Thiêu Đốt Bản Thân”, đúng không?"
Chung Lôi ngẩn người.
Thật lâu sau, cô nàng mới cười khổ nói, "Sao anh có thể hiểu rõ tôi như vậy?"
Trần Phong quay mặt đi chỗ khác, "Có lẽ là ý trời."
Sở dĩ hắn hiểu rõ như vậy cũng bởi hắn vốn biết điều đó.
500 năm sau, ảnh hưởng của “Thiêu Đốt Bản Thân” đến Sergey, cũng không phải là bởi phiên bản do Kelly Sweet biểu diễn mà thay vào đó, sau khi ủy quyền bản quyền hết hạn, tức là 5 năm sau, chính là phiên bản thứ hai do Chung Lôi tự mình hát lại một lần nữa.
Khứu giác của Chung Lôi lúc nào cũng kinh khủng như vậy.
Phán đoán của hắn hoàn toàn chính xác.
Điều này cũng đều nằm trong dự liệu của Trần Phong.
Chỉ có Chung Lôi, hay nhất định phải là Chung Lôi, mới có thể diễn đạt “Thiêu Đốt Bản Thân” hoàn mỹ nhất.
Vì để hát lại ca khúc này, cô nàng dùng 5 năm để hoàn thành lắng đọng bản thân, vô cùng nghiêm túc đi học khẩu âm tiêu chuẩn của tiếng Anh, luyện đến tương đương với giọng bản xứ.
Từ trước đến nay khi cô nàng theo đuổi thứ gì đều sẽ không học theo Hàm Đan (1), cô chỉ là muốn chuẩn xác hơn, dùng một loại văn hóa và hình thức tư duy ngôn ngữ khác để biểu đạt hoàn mỹ thứ tình cảm mà bản thân muốn biểu đạt.
Cô nàng mãi mãi như thế, đã tốt lại luôn muốn thứ tốt hơn, không cho phép có nửa điểm tì vết.
Nên đến 5 năm sau khi hát lại ca khúc này, cô nàng mới có thể đưa nó lên một tầm cao mới.
Sẽ có càng nhiều người trẻ tuổi u Mỹ và dân chúng bình thường cũng vì khát vọng lĩnh ngộ cảm xúc bên trong bản tiếng Trung của “Thiêu Đốt Bản Thân”, mà chủ động học tập tiếng Hán.
Điều này đã thúc đẩy đáng kể sự trưởng thành của mô hình giao tiếp song song Trung-Anh trên toàn cầu và đóng vai trò thúc đẩy sự tích hợp hoàn hảo trong suy nghĩ của con người mà những người hiện đại tầm thường không thể hiểu và lý giải được.
Bài hát này và bản thân Chung Lôi có ý nghĩa cực kỳ trọng đại trong lịch sử, thứ ánh sáng dù chỉ là trong tưởng tượng, đã có thể khiến Trần Phong tê hết cả da đầu.
Nhưng bây giờ, Chung Lôi dường như muốn thổ lộ cùng hắn.
Trần Phong có thể phát giác được sự dao động của cô nàng.
Thứ gọi là người theo chủ nghĩa độc thân thì chẳng qua cũng chỉ tới một mức độ nào đó mà thôi, chẳng qua là vì trong khi không cách nào tìm ra được chân mệnh thiên tử thì không muốn chấp nhận cẩu thả.
Trần Phong hoàn toàn không dám nhìn vào mặt Chung Lôi.
Đôi khi chỉ là tụ hợp một ánh mắt, liền có thể bắn ra những tia lửa kiểu khác.
Có lẽ đến một ngày nào đó trong tương lai, hắn có thể thản nhiên tiếp nhận tất cả.
Đến lúc đó, hắn có thể thả lỏng những điều trong lòng mà nghiêm túc cân nhắc tình cảm và cuộc sống riêng của mình.
Hiện tại, có lẽ hắn không có cái thứ tài năng kia, cũng biết chính mình không có dũng khí đấu chí cùng nó. Bây giờ hắn chỉ đang vắt hết óc để suy nghĩ, bản thân còn có thể làm những thứ gì vì nhân loại sẽ diệt vong vào 1000 năm sau, thì hắn sẽ dốc hết toàn lực.
Thời điểm mới bắt đầu xuyên qua 1000 năm sau, hắn có một thứ trách nhiệm đầy mâu thuẫn.
Vì hắn biết rõ ràng bản thân chống không nổi.
Trong lòng Trần Phong luôn nói, "Mình thật không muốn làm chúa cứu thế" .
Nhưng bi kịch cứ phát sinh lặp đi lặp lại nhiều lần, dù thế nào thì hắn cũng chỉ là một tên phàm nhân, nếu đã làm không được thì sẽ vờ như không thấy tất cả.
Tuy nhiên, trong lúc vô tình hắn lại có những suy nghĩ, lần này có lẽ mày có thể làm được chút gì đó, lần này cố gắng thêm một chút, kết quả sau cùng chính là hắn càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.
Trần Phong cũng không xác định đây có phải thiên tính của mình hay không, hắn chỉ là dựa vào thứ gọi là ‘nước chảy thành sông’ ‘thuận lý thành chương’ mà đi tới bước đường hôm nay.
Hắn cũng không xác định được, phải chăng trên đời này ai cũng có thể, hay chỉ có bản thân hắn mới có thể.
Có thể vận mệnh đã lựa chọn hắn, có lẽ đây chính là thiên phú duy nhất mà kẻ tầm thường như hắn có được.
Giống như câu nói lúc nhất thời tức giận của u Quốc Hoa, "Đây là trách nhiệm lịch sử."
Dù ông ta không được thời đại “chỉ vẽ”.
Chung Lôi có bao nhiêu sùng bái và thưởng thức Trần Phong thì Trần Phong cũng có bấy nhiêu sùng bái và thưởng thức Chung Lôi.
Hắn chưa từng nói cho người khác biết sự mềm yếu của chính mình.
Ngay cả khi hắn tận lực lãng quên, thì kỳ thật trong lòng Trần Phong cũng ngẫu nhiên có một nỗi đau khó mà ức chế được, muốn tìm người để chia sẻ.
Hắn cũng muốn tìm một chỗ dựa cho sự cô đơn của mình.
Chung Lôi là chỗ dựa tốt nhất.
Hắn sợ hãi thời khắc tại địa điểm vắng người trong buổi tối nay, chỉ cần nhìn vào mắt cô nhiều hơn một chút, hắn sẽ khó có thể khắc chế cảm xúc trong nội tâm mình.
Trần Phong “bỏ chạy”.
Hắn trở lại bữa tiệc ăn mừng với đám người.
Hắn giơ tay mình lên lắc lắc trên không trung, đám người đang ầm ĩ không ngừng nghỉ dưới sân khấu lập tức yên tĩnh, bao gồm cả khách mời đặc biệt đến cổ vũ như Lộ Vy cũng đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn chăm chú.
Trần Phong hít sâu một hơi, "Tiếp theo, tôi muốn tuyên bố vài chuyện rất quan trọng, tất cả mọi người cùng nghe chút nhé."
Chung Lôi cũng đã quay lại từ ban công.
Trần Phong cười rồi vẫy vẫy tay với cô, "Trụ cột của chúng ta, cô cũng nhanh tới đây."
Chung Lôi xoa xoa con mắt, trong ánh nhìn có một tia nghi ngờ, cô bị Mạnh Uyển Nguyệt kéo vào đám người.
----
(1) Học theo Hàm Đan (



郸学步

): học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm).
Bạn cần đăng nhập để bình luận