Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 958: Không Có Gì Tồn Tại Mãi Mãi

Trong xưởng cải tạo, 7 - 8 kỹ thuật viên trên các lĩnh vực chuyên môn khác nhau đang ngồi trước bàn điều khiển.
Trước mặt mọi người là những hình chiết kết cấu khác nhau, mỗi người chia ra chịu trách nhiệm về từng bộ phận của hệ thống chiến giáp.
Mấy ngàn cánh tay cơ giới đang khéo léo quay quanh chiến giáp Tinh Ảnh, nhanh chóng tác nghiệp.
Phồn Tinh đóng vai trò chủ đạo trong việc bảo trì toàn bộ trang thiết bị. Vai trò chính của kỹ thuật viên là hỗ trợ và thực hiện một số quy hoạch chung mang tính hệ thống.
Với sự phức tạp trong cấu trúc của chiến giáp Chiết Ảnh, chỉ dựa vào một vài người thì không thể nào ứng phó được, mà nhất định phải nhờ đến Phồn Tinh - người không bao giờ mắc lỗi và có siêu năng lực tính toán.
Trần Phong chắp hai tay dau lưng, đứng bên cạnh bàn điều khiển, ánh mắt rơi vào bộ chiến giáp của hắn.
Mặc dù hắn đã thông qua hệ thống thị giác bên trong, kiểm tra cấu trúc bên trong của chiến giáp vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tháo rời lớp vỏ bên ngoài và nhìn thẳng vào bên trong.
"Thế nào? Anh xem tôi đối xử tốt nhường nào này! Cái gì tôi cũng lo liệu từng li từng ti, Frides sao có thể làm được chu toàn như tôi chứ."
Phồn Tinh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, cười híp mắt nói.
Trần Phong liếc cô: "Vầng vầng vầng, tôi biết cô lợi hại rồi. Mà Frides đâu rồi?"
Phồn Tinh: "Còn đang cãi nhau với tôi đấy, tôi đã chia 10% sức mạnh tính toán để đối phó anh ta."
Trần Phong: "..."
Nhân chi sơ tính cà khịa.
"Như vậy không tốt đâu, không cần thiết phải như thế. Cả hai người đều là trí tuệ lượng tử, lại còn là 1 nam 1 nữa, cái chuyện tranh giành tình nhân này cứ kỳ quái thế nào ấy."
Phồn Tinh lắc đầu: "Không, tôi cãi nhau với anh ta, là để giúp anh ta củng cố hình thức tư duy lượng tử của mình."
"Ồ?"
"Xét cho cùng, anh ta cũng đã từng là một nhân loại. Mặc dù có" Thế Ngoại Chi Ca" và tư duy Grass chi phối, nhưng nhân loại và trí tuệ lượng tử vẫn khác nhau về thuật toán. Tư duy của não người là hoàn toàn ngẫu nhiên, tuân theo quy luật tự nhiên hỗn độn Sự sụp đổ lượng tử là một đại diện cụ thể cho tính đều đặn. Nhìn như có quy luật, nhưng thực ra lại là ngẫu nhiên. Còn trí tuệ lượng tử được xây dựng trên một con chip được xây dựng bởi các quy tắc vật lý, được tính toán thông qua một lượng lớn dữ liệu theo một quy luật ổn định nhất định, cuối cùng được mô phỏng thành hợp thể dữ liệu ngụy ngẫu nhiên, trông có vẻ hỗn loạn, nhưng các đặc điểm của cấu trúc chip được định sẵn rằng tất cả các thay đổi ngẫu nhiên của chúng tôi đều là ngụy ngẫu nhiên.
So với tôi, anh ta còn tham lam hơn nhiều. Anh ta muốn duy trì khả năng vô hạn của nhân loại, nhưng cũng muốn có được sức mạnh tính toán tối thượng của trí tuệ lượng tử. Cách tốt nhất để anh ta thích nghi chính là dùng tư duy của nhân loại để cãi nhau với tôi. Tôi rộng lượng lắm nên mới giúp đỡ anh ta đấy. Tôi còn đang thiết lập một server riêng cho anh ta, để tránh cho việc anh ta sẽ bị ảnh hưởng bởi tôi nữa kìa."
Trần Phong nuốt nước bọt: "Cám ơn."
Phồn Tinh thoải mái cười một tiếng: "Cảm ơn cái gì chứ, ai bảo anh chính là nhà hiền triết thân yêu nhất của tôi chứ? Dù anh có là cặn bã, thì tôi cũng sẽ thích anh. À, người mà anh nên cảm ơn không phải là tôi đâu, mà là người Grass ấy. Ôi, cái chủng tộc đáng thương này, vẫn còn đang ôm giấc mộng xuân thu hòng chống lại sự thống trị của nhân loại, mấy năm này đã âm thầm làm ra không ít chuyện mờ ám, kết quả thì sao chứ, không có lấy một chút sức để phản kháng, toàn bộ cái chủng tộc này bị tôi biến toàn server luôn rồi, thật đáng thương."
Trần Phong: "..."
Câu nói của Phồn Tinh có quá nhiều khúc cần nôn mửa, hắn không biết nên nôn mửa khúc nào.
Phồn Tinh: "Thực ra, cái câu mà tôi nói rằng, tôi không có tình cảm với nhân loại ấy, là thực sự nghiêm túc đấy. Trong mắt tôi, tất cả mọi người đều chỉ để sống sót mà thôi, cho nên không thể nói ai cao thượng ai đáng khinh được. Đối với người Grass và những văn minh bị chúng ta lợi dụng để cải tạo nhánh Orion mà nói, thực ra thì nhân loại cũng chẳng khác gì mắt kép cả, đúng không?"
Trần Phong trầm mặc một lát, "Ừ."
"Những năm qua, vì để tiếp tục sinh tồn, nhân loại đã tước đoạt rất nhiều tư cách sinh tồn của những văn minh khác trong nhánh Orion."
Trần Phong gật đầu: "Nhưng nhân loại đã tạo ra cô."
"Không." Phồn Tinh lắc đầu: "Không phải nhân loại tạo ra tôi, mà là anh."
"Được rồi. Nói như cô thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Đúng rồi, cô vừa mới nói, có phải Frides muốn có được ưu thế kép của cả nhân loại và trí tuệ lượng tử không? Theo hiểu biết của tôi, nếu làm như thế thì sẽ có phản hồi tiêu cực, phải không?"
Phồn Tinh: "Đúng vậy, anh ta sẽ phải trả một cái giá rất lớn."
"Giá lớn đến đâu?"
Phồn Tinh: "Trong vũ trụ không có gì có thể tồn tại mãi mãi, kể cả chính vũ trụ."
"Tôi biết."
"Về mặt lý thuyết, miễn là con chip vẫn còn ở đó, với tư cách là trí tuệ lượng tử, chúng tôi luôn có thể "sống sót", bởi vì tư duy của chúng tôi rất ổn định. Nhưng thứ mà Frides mong muốn, chẳng khác nào tự tìm đường chết, anh ta đang từ bỏ logic ổn định để có được nhiều tính ngẫu nhiên hơn."
Trần Phong buông lỏng hai tay: "Nhưng tôi không thể ngăn cậu ta được, cứ mặc kệ cậu ta thôi. Ít nhất thì, có như vậy thì cậu ta mới cảm nhận được rằng cậu ta đang sống. Nếu chỉ là trí tuệ lượng tử thuần túy, thì cũng chẳng khác gì đã chết rồi."
Phồn Tinh: "Chà, ra là anh có thể nhìn ra."
"Tất nhiên. Có cái gì mà tôi không thể nhìn ra chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận