Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 529: Thiên Phú Bất Phàm

Trên thực tế, Trần Phong không tốn nhiều sức.
Mặc dù chênh lệch về độ thức tỉnh gen không lớn, sức chịu đựng của Trần Phong không đủ mạnh để bùng nổ, nhưng sở dĩ mọi chuyện biến thành như vậy, chỉ bởi vì trình độ đối kháng của hắn quá cao, bình quân mọi người không thể chịu nổi 3 chiêu, gánh không quá 10s.
Hắn luyện tập đối kháng với những người này, giống như tuyển thủ tán thủ chuyên nghiệp đấu với 100 đứa trẻ 3 tuổi, nghiền ép bằng thực lực tuyệt đối, san bằng nguy cơ tiêu hao năng lượng tiềm ẩn.
Lượn 1 vòng tổng cộng 100 người, chỉ mất 20 ~ 30 phút.
Trần Phong thực sự không mệt.
Sau mỗi hiệp, trung bình hắn còn phải cho người khác nửa tiếng để điều trị phục hồi, sau đó mới đến hiệp thứ hai, giống như hắn cũng có thể tự nghỉ ngơi vài phút.
Trong ba tiếng này, đánh luân phiên một chọi một đã lượn đến vòng thứ năm, không ai có thể bò dậy nổi.
Đinh Hổ cảm thấy rằng kiếp sống huấn luyện viên của mình đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong lịch sử.
Rõ ràng, kể từ khi độ thức tỉnh gen của Trần Phong đã phá vỡ bình cảnh và bắt đầu phát triển trở lại, mọi thứ đã thay đổi.
Có thể đây chính là thiên phú, nhỉ?
Mình không học được.
"Uầy, anh Hổ, tôi còn phải làm gì nữa không?"
Trần Phong thế nhưng chẳng biết xấu hổ.
Đinh Hổ trừng mắt nhìn hắn, không muốn nói chuyện.
Trần Phong lại hỏi: "Anh Hổ, tôi luôn cảm thấy không có gì tiến bộ cả, chi bằng chúng ta thử một chút?"
Vẻ mặt Đinh Hổ bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Không được, cậu đã bận bịu cả buổi sáng rồi, chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, trở về ký túc xá nghỉ ngơi."
Mười phút sau khi Trần Phong rời đi, Bàng Đức và tân binh khác lục tục ngo ngoe đứng dậy.
Đinh Hổ đang cân nhắc câu từ, phải uyển chuyển làm công tác xoa dịu tâm lý cho mọi người, kẻo Trần Phong thái quá sẽ tổn thương tình cảm huynh đệ.
Không ngờ, Bàng Đức lại hét lên một cách cực kỳ thống khoái: "Thật sảng khoái!"
Sau đó, những người khác nhao nhao phụ họa.
Một vị tỷ tỷ xoa xoa gò má bị đánh bầm đen của mình: "Đúng vậy, thật là sảng khoái mà, nhờ lần này mà tôi biết được đối kháng lại có nội hàm như thế đấy."
Lại thêm một vị tỷ tỷ khác cũng rất hưng phấn, nói: "Anh ấy còn nói rằng những chiêu thức và kỹ xảo phát lực mà anh ấy sử dụng vừa rồi, kỳ thực có thể sử dụng trong hình thái chiến giáp toàn năng của chiến hoàn Ngân Hà."
Tiểu Chu: "Đúng rồi."
"Rốt cuộc thì hình thái chiến giáp toàn năng của chiến hoàn Ngân Hà mạnh đến mức nào chứ?"
Thấy bộ dáng hưng phấn và nhiệt tình của mọi người, Đinh Hổ nuốt những kỹ năng tư vấn tâm lý đã chuẩn bị sẵn vào bụng.
Anh ta bắt đầu hối hận.
Mình có nên đánh với cậu ta một trận không nhỉ?
Đối với tâm tư của người khác, Trần Phong không có hứng thú suy đoán, sau khi trở về ký túc xá ăn trưa, hắn bắt đầu 'ngựa không ngừng vó' huấn luyện cộng hưởng tổng hợp sóng não, đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình.
Cuộc huấn luyện đối kháng khốc liệt của hắn vào buổi sáng, thực ra là một loại cơ chế đào thải.
Lần này quy mô của lớp tân binh đã mở rộng ra rất nhiều, có không ít gương mặt lạ lẫm.
Nếu ai đó cảm thấy phẫn uất vì bị hắn đánh, vậy thì Trần Phong không ngại lặng lẽ 'nhổ cỏ' trong đợt huấn luyện tiếp theo, để người ta rời khỏi tiểu đội của hắn.
Đây không phải là hắn muốn hại người ta.
Bởi vì, chờ đến khi ra chiến trường, chắc chắn hắn phải lao vào nơi nguy hiểm nhất, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Nếu cưỡng ép mang người có thực lực và ý chí không đạt tiêu chuẩn, chính là hại mạng của người khác. Tốt hơn hết là nên để người ta đi đến tuyến hai, tham gia vào một số tiểu đội không cần chấp hành nhiệm vụ có tính rủi ro cao.
Có một số công việc cơ bản tương đối an toàn, sẽ luôn cần đến ốc vít, chỉ cần làm hết sức mình là đủ.
Dù sao, những người như Bàng Đức và Tiểu Chu có thể chịu đựng được là tốt rồi.
Buổi huấn luyện buổi chiều không có trò gì mới, nhưng Đinh Hổ đã đưa mọi người lên máy mô phỏng để huấn luyện thích ứng.
Trần Phong vẫn là người đầu tiên lên trước, cũng mang theo điểm số 99 trở về.
So với 98 điểm của lần đầu lên máy gây chấn động thế hôm qua, chuyện hắn tăng thêm 1 điểm trở thành 99 điểm ở lần thứ hai lên máy lại là một điều khá bình thường.
Ít nhất thì chính Trần Phong cũng nghĩ như vậy, nhưng thật ra những người khác ở hiện trường vẫn là nam lặng câm nữ rơi lệ.
Đinh Hổ lại nhớ tới 20 năm khổ luyện của mình, chỉ có thể cải thiện từng chút một bằng cái con số sau dấu thập phân, chậm chạp mãi mới đạt được 85 điểm, sau đó lại nhìn con hàng này...
Anh Hổ đầu tiên là thầm mắng một câu 'biến thái' trong lòng, sau đó anh ta cố nén đau buồn và giảng giải tỉ mỉ cho những người khác.
Trần Phong vẫn khoanh tay quan sát và học hỏi, ghi nhớ các điểm kiến thức.
Đinh Hổ chọt bả vai hắn: "Nhàn rỗi quá thì cậu có thể tới chỗ máy mô phỏng bên cạnh huấn luyện cường hóa đấy. Tự mình mò mẫm cũng có cái hay, nói không chừng có lẽ sẽ sớm đạt tới 100 điểm đánh giá đấy."
Trần Phong lắc đầu: "Không được, tôi vẫn nên nghe giảng giải của anh Hổ thì hơn. Dù sao thì nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì ngày mai sẽ là 100. Tôi muốn nghe anh giảng nhiều hơn một chút, như vậy thì sau này mới có thể tìm cách cải tiến phương án huấn luyện."
Đinh Hổ: "Được ... Được."
Trần Phong vụng trộm nhìn dáng vẻ vừa mong đợi vừa kìm nén đến mức khó chịu của Đinh Hổ, trong lòng cảm thấy hơi oan uổng.
Chắc chắn là anh Hổ đang cảm thấy mình bốc phét rồi.
Nhưng mình thực sự không có!
Tôi đây thực sự không cần phải huấn luyện cật lực gì cả.
Lão Trần tôi đây chính là thiên phú bất phàm, bất kể là cơ giáp đơn binh nào, chỉ cần nó nằm trong tay tôi, không bao lâu sau tôi có thể chơi ra hoa.
Bây giờ, tôi chân thành muốn nắm bắt đầy đủ lý thuyết cơ bản của chiến hoàn Ngân Hà, càng sớm càng tốt, như thế mới có thể giúp anh Hổ anh cải tiến giáo trình huấn luyện của anh đấy!
Một người cường đại, không bằng người người cường đại.
Trần Phong ước gì có thể nhanh chóng để những người có độ thức tỉnh gen cao hấp khô kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng của mình.
Sau đó trên chiến trường, chính mình thực sự có thể là một tên lưu manh.
Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ vì một tương lai tốt đẹp hơn thôi mà.
Người xưa có câu, làm người thì chớ trang bức, trang bức sẽ gặp sét đánh.
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi chiều và trở về phòng vào lúc chạng vạng, Trần Phong mới nhớ tới việc mở hướng dẫn đăng ký cuộc thi đấu tuyển chọn của mẹ đứa nhỏ để xem chi tiết tình hình.
Sau đó hắn gặp báo ứng, cực kỳ luống cuống.
Tất cả các tầng lớp xã hội đều có nhân tài ưu tú với độ thức tỉnh cao, mặc dù độ thức tỉnh rất cao, nhưng thiên phú và năng lực bày ra thì không hoàn toàn giống nhau.
Ví dụ như tài năng chiến đấu của Lâm Bố, tài năng chỉ huy của Đường Thiên Tâm, thiên phú nghiên cứu khoa học của u Thanh Lam, v.v.
Độ thức tỉnh cao, nhưng năng lực khác nhau.
Mặc dù quan niệm thông thường đều cho rằng, miễn là có sự kết hợp của những người có độ thức tỉnh cao, thì xác suất sinh ra con cái có độ thức tỉnh cao sẽ cao hơn một chút, nhưng mỗi người sẽ có sở thích và khuynh hướng riêng.
Người càng tự tin thì càng muốn thấy tài năng của mình được kế thừa.
Ví dụ, một số nhân tài nghiên cứu khoa học có độ thức tỉnh cao, thì sẽ đưa ra các yêu cầu rõ ràng về chỉ số IQ và trình độ kiến thức của những tuyển thủ tham gia thi đấu tuyển chọn phối đôi tổ hợp ưu hóa.
Ví dụ như vị Đổng lão đầu không muốn tiết lộ họ tên nào đó.
Tiêu chuẩn báo danh tối thiểu cho tôn tặc này chính là, nhất định phải là chuyên viên nghiên cứu khoa học cấp tiến sĩ với chỉ số IQ từ 180 trở lên, có thể gọi đây là một thao tác đánh cược độc thân rất cơ trí.
Kết quả là ông ta đã thực sự thành công trong việc gầy dựng một gia tộc lớn.
Hoặc một chút tiêu chuẩn đơn giản và thô bạo của chiến sĩ Ngân Hà đỉnh cấp, chỉ chấp nhận cho những chiến sĩ Ngân Hà đã vô biên chế chính thức báo danh, thà thiếu chứ không ẩu.
Nghĩ đến cũng là vì lý do thế này, phải dạy dỗ kiểu gì đối với một đứa trẻ ra đời từ sự phối đôi tổ hợp của một nhà khoa học đỉnh cấp và một người bình thường không chú trọng đến văn hóa, cũng tương tự như với đứa trẻ của một chiến sĩ cơ bắp và một đả nữ?
Ngược lại cũng như thế.
Mặc dù phần lớn việc bồi dưỡng kiến thức đều có thể giao phó cho AI, nhưng việc bồi dưỡng tam quan và xây dựng tâm lý cho trẻ vẫn cần đến sự hướng dẫn chính xác của các bậc cha mẹ huyết thống.
Trình độ tri thức và tư tưởng của các bậc cha mẹ quá chênh lệch, xét cho cùng thì cũng có những mặt hạn chế.
Không phải học giả thì cứ phải kết hợp với học giả, có rất nhiều trường hợp đã phá bỏ rào cản, nhưng suy cho cùng, vẫn có những quy tắc cần phải tuân theo.
Ngay cả khi đó là sự kết hợp giữa chiến sĩ và học giả, thì trình độ văn hóa toàn diện của chiến binh cũng không được quá thấp.
Đây là đặc thù phức tạp được định sẵn của sự sinh sản phối đôi với trình độ công nghệ hóa và thông tin hóa cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận