Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 381: Muốn Tôi Giết Cô Ta Không?

"Vậy được rồi, trước mắt chúng ta không nên nói những chuyện xa xôi nữa. Tôi hỏi về chuyện rất thực tế, vì con người có tiềm năng trí tuệ vô hạn, liệu cô có thể trực tiếp truyền kiến thức vào não tôi không? Có thể tôi sẽ quên, nhưng nhớ được chút nào hay chút đó. Tới đi, tôi chờ đợi ngày này rất lâu rồi."
"Không thể."
"Hả?"
Phồn Tinh: "Thật sự không thể."
Trần Phong vỗ trán, "Tôi thật không muốn gặm sách nữa, nó quá khó đối với tôi. Nghĩ cách đi nào, cô là trí năng siêu cấp mà!"
Phồn Tinh cuối cùng cũng tức giận!
"Thật sự, thật sự, thật sự không thể! Không thể! Lý do cũng giống như tại sao tôi không thể duy trì sự ổn định tuyệt đối! Tế bào thần kinh trong não người có năng lực tư duy hỗn độn, tràn ngập sự không chắc chắn. Kết cấu tư duy của nhân loại vừa ổn định, vừa tràn ngập tính ngẫu nhiên. Tôi có thể thông qua sóng não để giao tiếp với anh, nhưng không thể trực tiếp xuyên tạc trí nhớ của anh! Bởi vì tôi không thể cộng hưởng chính xác từng điểm với cơn bão lượng tử trong não anh được."
"Tôi đã thử nó trong não của những người bình thường với nhân cách trống rỗng, và kết quả là mỗi lần thử nghiệm đều khiến tư duy tan vỡ nghiêm trọng, não hoàn toàn hỗn loạn, và bọn họ trở thành những kẻ ngu ngốc? Nếu một ngày nào anh có thể làm được, vậy thì suy nghĩ của anh đã có thể thoát ly khỏi thân thể anh rồi, anh cũng sẽ biến thành giống như tôi, trở thành một ngụy sinh mệnh trong mạng lưới lượng tử. Anh chịu không? Anh đồng ý không?"
Lần này Trần Phong cuối cùng cũng yên lặng.
"Haiz!"
"Nhưng anh cũng không cần cảm thấy mất mát như thế, tôi đang ở bên cạnh anh, tôi có thể trực tiếp giao tiếp với anh, tôi có thể giảng bài cho anh. Nếu như anh đồng ý, tôi có thể đưa hình chiếu lập thể lên trực tiếp võng mạc của anh, anh có thể học tập 24 giờ xuyên qua mọi thời tiết. Với chỉ số IQ hiện tại và động cơ học tập của anh, sau sự đánh giá toàn diện khả năng tập trung học tập của anh, tôi cho ra giới hạn của anh là khoảng 80%. Nhưng sức mạnh ý chí của anh rất lớn, nên khả năng học tập của anh chính là thiên tài. Anh chỉ cần khổ học 10 năm, hoàn thành 67724, 454… giờ lên lớp, thì anh chắc chắn sẽ có thể tốt nghiệp sớm hơn 30 năm so với sinh viên đại học bình thường."
Trần Phong: "???"
"So với hình thái Diệt Tuyệt sư thái của u Thanh Lam chẳng phải cô chính là diệt tuyệt nhân tính sao?"
"Hình thái Diệt Tuyệt sư thái của u Thanh Lam? Anh đang nói về sự tương tác giữa ‘anh’ và nhà nghiên cứu trẻ với tài năng khoa học trong Học viện Titan mà ‘anh’ đã học tập trong tuyến thời gian gần đây sao? Đó là một kế hoạch tốt. Nó có thể tăng khả năng tập trung của anh lên hơn 50%. Lần này cô ấy cũng rất giỏi. Tôi đang tập trung vào kết quả của cô ấy. Mặt khác, tôi là trí năng lượng tử, vốn không có nhân tính."
Trần Phong đứng dậy muốn bỏ đi, "Hảo ý của cô, tôi xin chân thành ghi nhớ, cáo từ."
Hắn đi ra ngoài được hai bước, trong đầu lại vang lên giọng nói.
"Tôi đang ở trong não của anh chứ đâu."
Trần Phong giật mình.
Cáo từ thất bại.
"Đầu tiên tôi phải nói, chưa có sự đồng ý của tôi, cô không được trực tiếp giảng bài, trừ khi tôi chủ động yêu cầu."
"Ừm, được."
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ ngơi được đẩy ra, Đường Thiên Tân quay về sau cuộc họp.
Đột nhiên Phồn Tinh nói: "Tôi sẽ biên dịch lại các kết quả khoa học của mình và biến chúng thành nội dung dễ hiểu cho con người. Từ bây giờ, tôi sẽ phân bổ 90% khả năng tính toán của mình cho vấn đề này. Trao đổi với anh tạm thời dừng lại, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh cho đến khi tôi kết thúc."
Trần Phong kinh ngạc, "Không phải cô có thể vận hành song song sao? Đã là thế kỷ 31 rồi, đa nhiệm cũng không làm được à?"
"Giao tiếp với anh chiếm dụng hơn 50% khả năng tính toán của tôi, có đôi khi giá trị thậm chí còn đột phá 70% trong nháy mắt."
Trần Phong: "…"
‘Cùng mình nói chuyện mệt mỏi vậy sao!
Cô có ý gì chứ?’
Nhưng hắn không rảnh để oán thầm chửi bậy Phồn Tinh trong lòng, vì Đường Thiên Tâm đã đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn.
Lời được phun ra trong miệng mẹ đứa bé khiến cả người hắn như thắt lại.
"Anh đang nói dối. Lôi không biến mất."
Đôi khi trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.
Không nói đến Đường Thiên Tâm, một quan chỉ huy thiên tài đã dựa vào trực giác chiến tranh, rất nhiều lần tạo ra kỳ công.
Trần Phong nói dối lừa 5,7 tỷ người, thậm chí cả Đổng lão đầu cũng bị lừa, nhưng người hiểu rất rõ hắn nhất, Đường Thiên Tâm, chỉ dựa khóe mắt có chút uốn lượn khi hắn nói chuyện đã lập tức khám phá ra người đàn ông này đang nói dối.
Trong lúc nhất thời, toàn thân Trần Phong trở nên cứng ngắc, không biết làm thế nào mới phải.
...
Kẻ vừa ‘nói xong đi ngủ’, Phồn Tinh, đột nhiên lại chen vào, "Bị phát hiện rồi, muốn tôi giết cô ta không?"
Trần Phong: "Shut up! Go away!"
"Thật ra, ngay từ khi tôi phát động cuộc chiến lần đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng ít nhất 7 tỷ người vô giá trị trong số 20 tỷ người nên bị loại bỏ hoàn toàn."
"Ngậm miệng! Cô thì biết cái gì? Cô thật sự hiểu rõ tiềm lực gen của nhân loại? Cô có biết từ xưa đến nay có bao nhiêu người không tầm thường nhưng lại có cha mẹ rất bình thường không? Quan chỉ huy ưu tú nhất dưới trướng của tôi, mẹ của con tôi, là người không có chút giá trị sao?"
Phồn Tinh: "Được rồi, tôi đã hiểu, thật xin lỗi."
Bên ngoài núi đao biển lửa, trong đầu còn có một sinh mệnh trí năng hung hăng càn quấy kéo chân hắn khiến Trần Phong vô cùng khó chịu.
Ngay lúc hắn đang nói lý lẽ với Phồn Tinh trong đầu, ngoài mặt trông vô cùng cứng nhắc và ngốc nghếch, một nháy mắt sau đó, Đường Thiên Tâm đã nhào lên ôm lấy hắn.
"Tôi biết anh lao tâm khổ tứ, tôi cũng biết trong lòng anh có cảm giác tội lỗi rất nặng. Nhưng anh nhìn đi, chẳng phải tôi cũng giống như anh sao? Những chiến sĩ dưới trướng của tôi cũng hi sinh rất nhiều, không được 200 triệu thì cũng 100 triệu?"
"Tôi vạch trần anh, không phải vì muốn chỉ trích anh, tôi cũng không có tư cách chỉ trích anh. Chờ đánh xong trận đánh này, tôi cũng sẽ đưa mình lên toà án quân sự. Bây giờ tôi chỉ là muốn nói với anh rằng, có nhiều việc cả hai chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng, anh không cần lúc nào cũng phải mưu toan tự mình gánh vác tất cả mọi thứ."
"Cứu vãn vận mệnh của văn minh là trách nhiệm quá nặng nề, anh chia cho tôi một nửa, nó sẽ giúp anh sống sót một cách dễ chịu hơn. Anh hãy tin tôi, tôi cũng có thể chịu đựng được. Có một nhà nhân loại học đầu thế kỷ 20, Margaret Mead, từng nói, trong nền văn minh nhân loại, sở dĩ bước thứ nhất không phải là chế tạo ra lưỡi câu, bình gốm hay là đá mài, mà là xương chân bị gãy rồi lành dần."
"Trong thế giới động vật, nếu chúng ngã gãy chân, nhất định sẽ nhanh chóng tử vong. Nhưng xương chân lành lặn này cho chúng ta biết rằng, có một người đã ở bên cạnh người bị thương rất lâu, băng bó vết thương cho người đó, đưa người đó đến nơi an toàn và dốc lòng chăm sóc người đó, cho đến khi người đó hoàn toàn hồi phục."
"Học cách giúp đỡ lẫn nhau trong khó khăn và không bao giờ rời đi là điểm khởi đầu của nền văn minh nhân loại của chúng ta. Dù anh đã là một nhân loại khác, gần như đã cách li sinh sản với người bình thường, nhưng tấm lòng và hành động của anh lại chứng minh rằng anh chưa từng cách ly với chúng tôi. Anh nên học cách chia sẻ với tôi, chia sẻ với nhiều người khác áp lực của mình. Sự bị động của anh khiến chúng tôi trở nên ích kỷ."
Trần Phong hít sâu một hơi, "Đúng vậy, cám ơn cô."
Đường Thiên Tâm cười.
"Tôi sẽ không truy vấn là cuối cùng anh đã dùng phương pháp gì để thuyết phục Lôi, tôi cũng không truy vấn tiếp theo anh sẽ sắp xếp gì. Nhưng tôi tin tưởng sự an bài của anh, nhất định là nó sẽ có lợi nhất với tất cả mọi người. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh vô điều kiện. Dù anh đưa chúng tôi đi theo đường hướng nào, chúng tôi đều sẽ một mực theo sau lưng anh."
Nói xong, cô nàng nhìn trừng trừng Trần Phong, trong ánh mắt không có nhiều thâm tình, chỉ có kiên định mãnh liệt đến cực điểm.
Trần Phong: "Tôi hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận