Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 661: Đánh Cược Một Lần

Vào khoảng đầu thế kỷ 30, một hạm nghiên cứu khoa học ở thuộc địa Proxima đã có một phát hiện cực kỳ lớn và quan trọng.
Họ tìm thấy một chiến hạm thoát hiểm cỡ nhỏ.
Chiếc chiến hạm thoát hiểm này không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về bất kỳ nền văn minh cấp thấp nào đã được dò xét trước đó, cũng như không phù hợp với các đặc điểm đặc thù của nền văn minh mắt kép.
Trình độ công nghệ của nền văn minh này rất cao, thậm chí là gần bằng giá trị lý thuyết của nền văn minh cấp ba.
Bên trong chiến hạm thoát hiểm ấy không còn một ai cả, thậm chí ngay cả một mảnh xương của người chết cũng không có, cũng không có bất kỳ tư liệu số liệu nào cả.
Các nhà khoa học tạm đặt tên cho nó là Mizu.
Sau khi thảo luận nghiêm mật, các nhà khoa học tin rằng Mizu có thể là nền văn minh chính trong Ngân Hà, nhưng nó đã bị diệt vong bởi nền văn minh mắt kép.
Các nhà khoa học cũng so sánh chất liệu, tính năng và vũ khí của chiến hạm mắt kép mà Trần Phong đã khắc họa trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, sau đó phỏng đoán rằng chiến hạm mắt kép đã hấp thu một phần khoa học công nghệ của Mizu.
Bản thân bộ tộc Mizu hẳn là một nền văn minh cơ khí dựa trên kim loại là chính, kết hợp với một lượng nhỏ chất hữu cơ kỳ lạ.
Và thời gian sụp đổ của Mizu, chính là khoảng từ 500 ngàn đến 1 triệu năm về trước.
Một nền văn minh cấp cao cường đại như vậy, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong vòng tay của Orion, chỉ để lại một chiến hạm thoát hiểm bị mắc cạn, điều này có thể thể hiện rõ sự hung ác và cường đại của mắt kép.
Kể từ đó, hai thuộc địa lớn gần như đã đồng thời đưa ra quyết định, vi phạm lời thề của họ, thử cố gắng liên lạc với hành tinh mẹ.
Nhưng một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Bọn họ có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong Thái Dương Hệ, nhưng cho dù bọn họ có gửi tín hiệu đến hành tinh mẹ bằng bất kỳ cách nào thì cũng chẳng khác gì đá chìm đáy biển, không thể nhận được hồi âm.
Ngay cả khi bọn họ chuyển sang kênh mạng lượng tử của hành tinh mẹ, thì kết quả vẫn như vậy.
Điều này khiến các nhà khoa học ở hai thuộc địa cực kỳ bối rối, trăm mối không thể tháo gỡ, chỉ có thể quy tội cho rào chắn Thái Dương Hệ, cũng đưa ra một kết luận mới.
Nhân loại và các thiết bị bên trong Thái Dương Hệ thực sự không thể nhìn thấy thế giới ở bên ngoài.
Tinh không vẫn tồn tại như cũ, nhưng ánh sáng và tín hiệu đều bị làm cho méo mó và cô lập bởi rào chắn, hơn nữa, khoảng cách càng xa thì độ méo mó càng lớn.
Vì vậy, kể từ năm 2500 về sau, nền văn minh Trái Đất đã thực sự không thể quan sát được vũ trụ bên ngoài, thứ mà nhân loại có thể lấy được không có gì khác ngoài không gian sâu trong vòng 2 năm ánh sáng, đến nỗi, các nền vũ trụ khác cũng đều là môi trường vũ trụ giả.
Mặc dù không có cách nào có thể liên lạc với hành tinh mẹ của mình, nhưng 2 thuộc địa này đã tìm được cách liên lạc với nhau, họ nhanh chóng bổ sung lẫn nhau và tiếp tục thúc đẩy phát triển công nghệ theo phương hướng mà bản thân am hiểu.
Chỉ tiếc rằng cả hai ở cách nhau quá xa, hạm nghiên cứu khoa học tuy có thể liên lạc nhưng không thể trao đổi tài liệu trên quy mô lớn, nên các chiến hạm tương ứng vẫn được thúc đẩy phát triển theo hướng phát triển chính của họ.
Người dân ở hai thuộc địa đã từng cân nhắc có nên gửi một chiếc hạm nghiên cứu trở lại Thái Dương Hệ, để thử cố gắng liên lạc với hành tinh mẹ cách một cái rào chắn hay không, nhưng do lo ngại rằng có thể bị bại lộ tin tức trước thời hạn, nên cuối cùng cũng không làm.
Thứ nhất, hành tinh mẹ đã đi theo một con đường phát triển công nghệ khác, càng không rớt lại phía sau mình, việc hấp thụ những thứ của mình chưa chắc đã có lợi. Thứ hai, thay vì phơi bày tin tức trước thời hạn, thì tốt hơn hết là nên tổ chức một hạm đội khổng lồ thực hiếu chiến, như một hảo hán trở lại chiến trường, đánh một chiêu khiến kẻ mắt kép trở tay không kịp.
Tất nhiên, bọn họ cũng biết rằng nếu hạm đội của họ xuất hiện trên chiến trường, thì vị trí của thuộc địa của mình chắc chắn sẽ bại lộ ngay lập tức.
Nhưng thế thì đã sao nào?
Hạm đội của kẻ địch cũng đã đến đây rồi, vốn dĩ sẽ không trở về tay không.
Thay vì 1 mình chờ đợi cái chết, chi bằng trở về quê nhà dốc sức đánh cược một lần.
Dù sao thì cũng chỉ có ngắn ngủi 500 năm, có quá ít thứ mà nhân loại có thể làm được, chỉ có thể làm được bước nào hay bước đó.
Trong quá trình xông pha chiến đấu, Trần Phong đã quét xong những tài liệu thông tin này.
Hắn lại có quan điểm của riêng mình.
Những con đường công nghệ và hình thái sinh mệnh của các nền văn minh cấp thấp được 2 thuộc địa xem là không đáng giá kia, thực ra cũng có tính độc đáo của riêng chúng.
Mặc dù thực lực tổng thể của các nền văn minh cấp thấp có hơi thấp, thuộc địa và đối phương chỉ mới tiếp xúc ban đầu ở cấp độ thông tin, chưa có hình thành hệ thống liên lạc thương mại và công nghệ, nhưng Trần Phong cho rằng, với đặc tính bao trùm toàn diện của nhân loại, chúng ta vẫn có thể thử cố gắng tiếp xúc sâu hơn với các nền văn minh cấp thấp này, đồng thời học hỏi lẫn nhau. Miễn là có thể tiếp thu những điểm độc đáo kia, dung hợp nó vào hệ thống của chính nhân loại, thì cho dù nó chỉ là một ý tưởng chưa có thực nghiệm đi chăng nữa, thì cũng sẽ đem lại lợi ích cực lớn.
Chỉ tiếc là lần này thuộc địa làm chưa được tốt lắm.
Nhưng đây không phải là tội.
Vũ trụ quả thực quá lớn, dù chỉ là một Dải Ngân Hà "tí hon", thì bán kính cũng phải đến 50.000 năm ánh sáng.
Chỉ là một phần nhỏ của Orion trong Dải Ngân Hà, cũng đã dài hơn 20.000 năm ánh sáng.
Ngay cả khi bay với tốc độ ánh sáng, hành trình này vẫn thực sự quá xa xôi xa vời.
500 năm quả thực chỉ giống như một cái búng tay, không thể nào làm gì được.
1000 năm cũng không khá hơn là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận