Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 569: Không Phục?

Oành oành oành oành!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hàng chục nghìn quả bom bám đuôi neutron nano đồng thời bay lên khỏi mặt đất, biến thành một bầy châu chấu và lao tới trước mặt Lâm Bố.
Đây cũng là một sự sắp xếp khác mà Trần Phong đã âm thầm hoàn thành trước khi cận chiến.
Trình độ lão luyện của hắn khiến người ta phải giận sôi người.
Cuối cùng Lâm Bố cũng đã kịp thời điều chỉnh thông số lên 36,7%, đồng thời kích hoạt lại lá chắn, nhờ phát lệnh với tốc độ nhanh hơn trước một chút, nên trong một khoảng thời gian rất ngắn, khả năng bảo vệ được hình thành bởi sự kết hợp giữa lá chắn và vũ khí của mình mới miễn cưỡng chống lại được đòn tấn công bất ngờ của Trần Phong.
Tuy nhiên, Trần Phong đuổi giết đến gần hơn và tiếp tục oanh kích một lần nữa.
Lúc này, dưới sức ép của lớp nén không gian siêu mỏng do động cơ truyền động cong hình thức bao trùm tinh vi gây ra, lớp giáp cơ bản của cả hai trở nên đen tuyền.
Nhưng độ bóng của cả hai chiến đấu với nhau đã thay đổi ngay lập tức.
Lâm Bố chết lặng.
"Thượng úy Trần Phong đang tiếp tục thay đổi vũ khí, hệ thống vũ khí dây trong tay anh ấy đang thay đổi nhanh chóng với tốc độ hơn một trăm mỗi giây!"
"Anh ta vẫn đang điên cuồng điều động kho đạn trên người. OMG... bom bám đuôi có thể chuyển sang chế độ thủ công được sao? Hóa ra còn có thể đạt đến độ khống chế này..."
"Với cùng một độ thức tỉnh, trong một giây não của anh ta phát lệnh nhanh ít nhất hai lần so với Lâm tướng quân."
"Chuyện này... chuyện này là không thể..."
"Rõ ràng điểm thao tác chiến hoàn Ngân Hà của anh ta và tướng quân Lâm đều đạt 100 điểm, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy?"
"Chờ đã, trên thực tế, số phát lệnh của tướng quân Lâm bằng với anh ta, nhưng lệnh của anh ta lại có hiệu quả 100%!"
"Cái gì?"
Kinh nghiệm chiến đấu của Trần Phong quá dày dặn, kẻ mang tài năng chiến đấu bẩm sinh như Lâm Bố cũng bị nghiền ép.
Ngay khi hắn mặc trang bị này, mỗi loại vũ khí, mỗi mảnh giáp, mỗi sự thay đổi của cú sốc năng lượng của lá chắn trường lực...
Tất cả các thông số liên quan đến trận chiến đều tự động được kết nối trong tâm trí hắn và biến thành một tổng thể tự nhiên.
Cùng lúc đó, Lâm Bố vừa hoàn thành việc chữa trị tự động thì hệ thống liên lạc đã điên cuồng vang lên tiếng nhắc nhở của Viện nghiên cứu Chiến Thần.
Học viện đang chấm điểm đánh giá hành động của Lâm Bố theo tiêu chuẩn của hạng mục Chiến Thần.
"Đánh giá SS."
"Đánh giá SSS."
"SSS..."
Trước đây bọn họ từng bảo Lâm Bố không được ra tay nhưng bây giờ lại đang điên cuồng đánh S, như thể đang khen ngợi Lâm Bố vậy.
Một mùi vị thật thơm, rất chân thật và đầy trào phúng.
Lâm Bố cảm thấy rằng những thứ này có thể chỉ là tự động bật lên, hoặc cũng có thể là một thông điệp nhắc nhở được gửi thủ công bởi người đứng đầu Viện nghiên cứu Chiến Thần cùng tâm thái chế giễu anh ta.
"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Lâm Bố giận dữ gầm lên khi chứng kiến tấm chắn đang dần tiêu hao, hệ thống y tế khẩn cấp được mở hoàn toàn đã nhanh chóng kéo năng lượng chiến giáp cơ bản xuống 40% và tổn thất trang bị liên tục gia tăng.
Nhưng nó không có ý nghĩa gì cả.
Công kích của Trần Phong chưa bao giờ chậm lại dù chỉ một chút.
Đồng thời, hắn vẫn tàn nhẫn châm chọc, "Đến đây, đồ phế vật nuốt lời đi tăng độ thức tỉnh, mà nếu anh không làm vậy thì đúng là vô vọng. Chẳng phải miệng anh bẩn lắm sao? Chẳng phải anh tự cho là mình đáng gờm lắm sao? Vậy anh thử lật ngược tình thế lại tôi xem nào!"
"Anh cho rằng mình rất có năng lực nhưng nếu anh và tôi cùng độ thức tỉnh, anh còn không xứng xách giày cho tôi. Phế vật, tôi gọi anh là phế vật đấy."
"Anh có biết điều đau xót nhất của con người là gì không? Chính là lầm tưởng là mình giỏi, nhưng lại chỉ là một con ếch ngồi trong đáy giếng và một con cá trong bể, nghĩ rằng chính mình toàn năng, nhưng thực tế là vô dụng."
"Anh thì được tính là cái gì? Anh đã giết được bao nhiêu kẻ xâm nhập? Anh có quyền gì mà nói bậy trước mặt tôi?"
Bàn về miệng pháo, những lời mà Lâm Đại Đầu nghĩ nát mới tìm ra kế sách kia, cho dù có cho ngựa phi nước đại cũng không thể nào đuổi kịp với vài lời tùy tiện mà Trần đại sư học đực trên đường phố thế kỷ 21 được.
Trần Phong thường không thích mắng người, nhưng không có nghĩa là không mắng được.
Hắn rất muốn chửi, có thể hắn không mấy bà chủ hàng thịt ở ngàn năm trước, nhưng đối phó với một thẳng nam của thế kỷ 31 cũng không thể quá ung dung.
Vì lần này Lâm Đại Đầu bị ‘bệnh’ nặng, anh ta gần như trở thành một người khác, Trần Phong quyết định quên đi tình bạn mà mình từng giao hảo và dạy cho anh ta một bài học sâu sắc để xem liệu hắn có thể cứu được tên ngốc này hay không.
Hiện tại Trần Phong đáng rất quyết liệt, với ý định tiêu diệt thói xấu xa của Lâm Đại Đầu bằng ngôn ngữ kết hợp với chiến đấu.
Suy cho cùng, để chữa khỏi căn ‘bệnh hiểm nghèo’ này cần phải có thuốc mạnh.
Chửi xong, Trần Phong đột nhiên thu tay lại, lạnh lùng nói.
“Mấy người tới đây đi, sửa chữa trang bị và chữa lành vết thương cho anh ta. Trung tướng Lâm, bây giờ tôi cho anh một cơ hội. Khi anh được chữa lành, anh hãy tăng độ thức tỉnh lên 36,8%."
Lâm Bố không tiếp nhận lòng tốt của Trần Phong, "Đừng xem thường người khác, để đối phó với cậu tôi chỉ cần..."
Ầm!
Lâm Bố còn chưa nói xong.
Chỉ trong một giây tiếp theo, anh ta bị Trần Phong đánh vào đầu sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất.
Mặt đất rung chuyển, một cái hố khổng lồ có đường kính vài trăm mét hiện ra, còn Lâm Bố đang nằm trong đó.
Lá chắn năng lượng trên chiến giáp của anh ta lấp lóe ngắn ngủi, hồ quang bên ngoài chiến giáp bắn ra, vỡ vụn từng mảnh, rơi khắp mặt đất.
Anh ta muốn vùng vẫy để đứng dậy, nhưng không thể.
Lúc này, tỷ lệ tổn hại trên trang bị của Lâm Bố đạt 90% và năng lượng chỉ còn lại dưới 5%, đây đã là giới hạn của trạng thái luyện tập. Chế độ bảo vệ tự động được kích hoạt, toàn bộ năng lượng được chuyển đến thiết bị y tế khẩn cấp để duy trì sự sống.
Bình nguyên rộng lớn lại lần nữa im ắng.
Mọi người nhìn nhau không nói nên lời.
Điều gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?
Mặc dù mọi người đều biết rằng thượng úy Trần Phong rất mạnh nhưng không ai có thể ngờ rằng anh ta có thể tạo ra một lợi thế áp đảo như vậy trước trung tướng Lâm Bố.
Hai người không cùng đẳng cấp chút nào!
Cách nhau một trời một vực!
Làm thế nào mà thượng úy Trần có thể mạnh đến vậy?
Hình ảnh bất khả chiến bại của Lâm Bố đã ăn sâu vào lòng tất cả mọi người.
Không ai ngờ rằng một ngày nào đó hình ảnh này lại có thể sụp đổ, hơn nữa còn bị đánh nát một cách triệt để như vậy.
"Không phục? Sao, quen với việc đi hạ độ thức tỉnh của mình mà tinh tướng ư, giờ phát hiện là khi cùng trình độ thì bị tôi treo lên đánh nên anh không phục?"
"Không phục có ích lợi gì? Anh không hiểu sao, nếu chúng ta đánh nhau như thế này 10.000 lần, kết cục cũng sẽ không có gì thay đổi."
"Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, anh không trân trọng à? Chẳng phải anh muốn biết giới hạn năng lực của tôi sao? Chỉ với loại năng lực mèo quào này mà muốn biết giới hạn của tôi?"
Trần Phong chậm rãi hạ xuống, vung tay lên, "Sung năng! Sửa chữa trang bị! Tăng độ thức tỉnh, nếu không thì anh cút ngay và luôn cho tôi!"
Trần Phong nói xong, nhún vai một cái, lúc này hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau khi chơi một hiệp, tâm trạng chán nản của hắn cải thiện rất nhiều sau đợt thất bại của kế hoạch biểu diễn nhà hát.
Quả nhiên, hắn bẩm sinh chính là một người đàn ông thích xông pha trên chiến trường.
Chơi theo kiểu chính khách đúng là không dễ chịu nhưng nhấc dao lao lên chém trời chém đất thì thoải mái hơn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận