Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 235: Mục Đích Của u Thanh Lam

Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Cô nàng tóc dài bắt chuyện với hắn lúc trước xấu hổ giải thích, "Trần Phong lão sư, chúng ta ở đây ngoài chị Cao 40 tuổi là học giả cấp thuần thục, phần lớn những người khác đều là học giả thực tập chừng hai mươi tuổi mà thôi. Đây là giấy hành nghề của tôi, anh có thể xem qua một chút, đừng kích động, là thật, chúng tôi không có ác ý."
"Vậy cuối cùng thì các người muốn làm gì? Coi như là thật sự muốn tìm tôi hợp tác làm hạng mục, thì ít nhất cũng phải cho chuyên gia cấp tinh thông tới nói chuyện với tôi mới đúng?"
Nhìn qua giấy chứng nhận của đối phương, lúc này Trần Phong mới hơi thả lỏng.
Hai bàn tay của cô nàng tóc dài quấn vào nhau, mười ngón đan chặt, "Anh nghe tôi nói từ từ đã, chuyện là như thế này..."
Sau một hồi lâu, Trần Phong nhìn đám người này với tâm tình phức tạp.
Hình như chừng vài ngày trước, sau một hôm hắn và Đường Thiên Tâm bắt đầu “làm việc”.
Đường Thiên Tâm có đề cập đơn giản qua với hắn một vấn đề.
Cô hỏi Trần Phong có muốn tham gia vào tổ kế hoạch cải tiến gien người hay không.
Đối với sáo lộ cực kỳ quen thuộc này, Trần Phong từ chối không chút do dự.
Quá đủ rồi, lần nào cũng vậy.
Trần Phong đại sư hắn không phải là Đại Lôi m Tự mà có thể để người khác nhiều lần đến lấy chân kinh.
Không bàn đến hữu dụng, hi sinh một chút cũng không phải việc lớn, với hắn thì không đáng gì.
Nhưng trải qua vô số lần xuyên không, khiến hắn hiểu rõ.
Hắn quả thực không hi vọng các học giả lại đem thời gian và tài nguyên quý giá lãng phí trong chuyện này.
Hắn vốn đang lo lắng việc phản đối của mình không có hiệu quả, nhưng từ sau khi từ chối, Đường Thiên Tâm lại thật sự không có động tĩnh gì.
Trong tuyến thời gian này, chế độ hoàn toàn không giống lúc trước.
Trần Phong thật sự có quyền cự tuyệt.
Trước kia, hắn không thể nói không với vấn đề này, một là lấy tại chỗ, hai là thừa dịp hắn ngủ lấy đi, căn bản là không trưng cầu ý kiến hắn.
Lần này, phản đối của hắn có hiệu quả, nhưng không ngờ đám người viện sinh mệnh này vẫn không hết lòng gian, thừa dịp hắn chủ động tới thành phố Khoa Học, tự chui đầu vào tấm lưới mai phục được bọn họ bố trí sẵn.
Dụ dỗ hắn đến tận đây.
Vì để tăng xác suất thành công, viện sinh mệnh quỷ quái này còn tuyển chọn ra một nhóm nghiên cứu viên nữ, trẻ tuổi, mỹ mạo, thân kiều thể nhu, tròn mập yếu gầy đủ cả đóng vai trò người rút dịch gen cá nhân, vô cùng âm hiểm độc ác!
"Các vị, tôi hiểu tâm tình của mọi người, nhưng chuyện này vẫn nên thôi đi, không có ý nghĩa gì cả."
Vị nghiên cứu viên được gọi là Cao tỷ vội la lên, "Sao có thể không có ý nghĩa gì? Độ thức tỉnh của Trần Phong tiên sinh..."
Trần Phong thở dài, "Đúng vậy, rất cao, tôi rất rõ. Thật sự không phải vì của mình mình quý mà tôi nói như thế. Chỉ là tôi rất rõ một điểm, độ thức tỉnh gen của tôi quá cao, mọi người hiểu không? Tôi và người bình thường dường như đã sinh ra cách li sinh sản. Dự án này chỉ đơn thuần là lãng phí mà thôi."
"Chưa thử qua, sao biết được?" Cao tỷ tranh luận.
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Vậy được, tôi có thể cung cấp một ít hàng mẫu. Nhưng tôi cũng phải nói trước, tôi chỉ cung cấp phần này mẫu thôi. Mặt khác, tôi cũng đề nghị trước khi hạng múc của các người chính thức bắt đầu, hãy làm nhiều làm mô phỏng so sánh hơn, chỉ chọn lấy vài tổ hợp có xác suất thành công cao nhất mà thôi, không cần đi tìm vận khí trong lòng làm gì. Nếu nhân loại còn có tương lai, có thể thoát khỏi biển lửa, thì mỗi trứng phôi đều là tài phú quý giá."
Cô nàng tóc dài tiến tới góp mặt, "Tôi sẽ lấy mẫu."
Trần Phong phất tay, "Không cần, tôi tự lấy, thủ pháp của tôi rất nhuần nhuyễn. Buổi tối tôi sẽ thông báo cho các người, đến lúc đó các người cho một người tới lấy. Mở cửa ra, tôi phải đi."
Nói xong, Trần Phong đi ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.
Hắn còn chưa ra khỏi cửa lớn viện sinh mệnh đã thấy u Thanh Lam và một ông già khỏe mạnh từ bên ngoài đứng trên phương tiện di chuyển, nhanh chóng bay tới.
"Anh không sao chứ?"
u Thanh Lam phẫn nộ, nhào tới như sư tử, trợn giận dữ nhìn đám người theo sau lưng Trần Phong.
Trần Phong khoát tay, "Có thể có chuyện gì?"
"Bọn họ tìm anh làm gì?" u Thanh Lam vẫn không buông tha.
Trần Phong xấu hổ không mở được miệng, ngược lại vị Cao tỷ kia đáp vô cùng thản nhiên: "Chúng tôi hi vọng Trần Phong lão sư có thể cung cấp một chút mẫu gen dịch cá nhân."
Trần Phong yên lặng quay mặt đi, trên hai gò má mơ hồ hiện lên một vòng xấu hổ.
"Hù tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng bọn họ muốn xắt lát anh ra để nghiên cứu chứ!"
u Thanh Lam hết sức kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Phong, "Không phải là bây giờ anh vẫn chưa cung cấp dịch gen chứ hả?"
Trần Phong khó hiểu gật đầu, "Đúng vậy, thì sao?"
"Không ai hỏi anh sao?"
"Có hỏi, nhưng tôi từ chối."
u Thanh Lam phẫn nộ nhìn hắn, "Sao anh ích kỷ thể?"
Trần Phong yên lặng nhìn cô, trong đầu thật lâu không thể bắt kịp.
Cuối cùng thì cô là địch hay bạn?
Có thể thế giới quan của mọi người đúng là có chút khác biệt.
Sau khi làm rõ ràng tình trạng, u Thanh Lam lại nói chuyện này không kéo dài được, cô chủ động giúp viện sinh mệnh thúc giục hắn giao hàng trơn tru.
Triển khai hạng mục sớm một giây, nói không chừng có thể ra thành quả sớm một giây, cô học sinh họ u so mới mấy người muốn lấy hàng mẫu còn gấp hơn.
Trần Phong liều chết không theo, phải chờ tối nay.
Những người khác dây dưa, hắn có thể tức giận, cũng có thể cưỡng ép trốn đi nhưng u Thanh Lam tốt xấu gì cũng là người quen, quả thực hắn không thể biểu hiện quá đáng được.
Đang lúc mọi người dây dưa túi bụi, ông già khỏe mạnh đi cùng u Thanh Lam lẳng lặng liếc mắt ra hiệu với người bên ngoài.
"A!" Trần Phong cảm thấy trên mông truyền đến một cỗ nhói nhói ê ẩm.
Hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy trong tay lão đầu khốn nạn này cầm một ống tiêm to bằng cánh tay trẻ con, kim tiêm thì đang đâm gọn gàng vào trên mông hắn.
Lão đầu vừa liều mạng đẩy thuốc vào, vừa ngẩng đầu cười đùa tí tửng, "Xin lỗi, căn cứ mà mức độc thức tỉnh gen của cậu, liều lượng hơi nhiều một chút."
Sau đó ông ta lớn tiếng với đám người viện sinh mệnh: "Nhanh! Nhanh đến đây! Tôi vừa tăng thêm liều thuốc! Xuất hàng ít nhất phải gấp ba phân lượng bình thường!"
Trần Phong giận chỉ mặt ông ta, "Cái lão già họm hẹm nhà ông! Đồ tội nhân!" Hắn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Mang theo nỗi đau và sự tức giận không thể giải thích.

Ngày hôm sau, Trần Phong ngồi dậy từ trên giường.
Bên giường hắn, u Thanh Lam đặt hai tay trên đầu gối, như một cô bé ngoan ngoãn.
Cảm thấy sự tê dại truyền đến từ thắt lưng, Trần Phong giận dữ nhưng không chỗ phát tiết.
"Nói! Cuối cùng là tối qua lấy bao nhiêu mẫu?"
u Thanh Lam duỗi ra một ngón tay cái, "Gấp sáu lần bình thường."
Thấy Trần Phong lại muốn gắt, cô vội vàng khoát khoát tay, "Anh yên tâm! Không có di chứng! Thể chất của anh rất tốt! Dù sao mấy ngày nữa anh cũng không quay về, hàng tồn của anh cũng không có chỗ dùng, coi như cống hiến vì nhân loại đi."
Trần Phong chỉ về phía cô, "Cô... Ai."
Trần Phong đại sư một đời anh danh, sau tất cả vẫn không tránh được sự quấy phá của nội ứng.
Khó lòng phòng bị!
"Thôi được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu."
Trần Phong quyết định tha thứ cho cô.
Không tha thứ cho cô thì có thể làm gì khác đây?
Đánh một trận?
"Hẹp hòi quá đấy, chỉ cho mỗi một lần, lỡ may sử dụng hết thì làm sao bây giờ."
u Thanh Lam vẫn không phục, thì thà thì thào.
Trần Phong nghe thấy rất rõ ràng, chỉ có thể âm thầm cảm thán.
Thế giới quan của chúng ta khác nhau, sự hiểu biết về mọi thứ xung quanh cũng có chênh lệch, thực sự là không tài nào giải thích được.
"Lão già đến cùng với cô là ai vậy? Tôi thấy thân thể ông ta khá cứng rắn đấy, chi bằng giúp tôi một việc, cô về hẹn ông ta giúp tôi đi."
u Thanh Lam cảm thấy khó hiểu: "Ông ta dùng kim tiêm đâm cái mông của anh mà anh còn hẹn ông ta hả? Hẹn ông ta làm gì?"
Trần Phong hít sâu một hơi: "Quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn. Không phải ông ta chết, thì chính là tôi chết!"
Cảm xúc bi phẫn lúc đó lại kéo tới.
"Sao có thể?"
"Sao không thể?"
"Đổng Sơn lão tiên sinh cũng hơn 170 tuổi rồi, anh vẫn còn muốn hẹn ông ta đến đánh nhau à?"
"Hả? 170?"
Sau khi cùng u Thanh Lam trò chuyện tường tận về Đổng Sơn lão tiên sinh, Trần Phong triệt để bỏ đi suy nghĩ trả thù.
Ở mấy tuyến thời gian trước kia, Trần Phong cũng không biết rõ về những đồng nghiệp của u Thanh Lam tại viện Huyền Vũ.
Nhưng hắn có thể xác định, lúc trước không hề có người tên Đổng Sơn này.
Bởi vì tuổi thọ của nhân viên nghiên cứu khoa học căn bản không thể đạt được 170 tuổi.
Đổng lão đầu hẳn là người đầu tiên hắn biết có tuổi cao như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận