Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 158: Cô Là Đồng Bạn Hay Là Kẻ Địch?

"Sắp tới rồi, lối vào phía trước đã bị đóng. May thay, đây là lối đi được xây dựng cách đây 50 năm. Hiệu suất của vật liệu hợp kim không mạnh và không có lá chắn trường lực. Tôi có thể trực tiếp bắn nó!"
u Thanh Lam nhấn nút ‘phóng’, 8 khẩu pháo proton trên đỉnh Hoàng Phong bỗng nhiên khai hỏa, trúng vào một điểm trên tấm hợp kim đóng lối vào phía trước.
Dòng chảy khủng khiếp của các hạt năng lượng cao hội tụ tại một điểm và nhiệt độ nhanh chóng tích tụ trong một thời gian ngắn, tạo thành mức nhiệt vượt quá 5500 độ C.
Sự tích tụ nhiệt nổ tung dẫn đến tấm hợp kim dày cũng đột ngột phát nổ.
Vô số dòng kim loại phát nổ thành ngọn lửa, sau đó đổ vào tàu Hoàng Phong như một cơn mưa, nhưng u Thanh Lam đã kịp thời mở lá chắn trường lực trước tàu chiến.
Cô thấp giọng nói: "Đâm vào!"
Với một tiếng nổ lớn, Hoàng Phong dữ tợn đột nhiên xuất hiện trong một đại sảnh dưới lòng đất.
Tất nhiên, vụ nổ không chỉ xảy ra trong hầm thoát hiểm, mà còn dẫn theo vô số kim loại nhiệt độ cực cao nổ tung về phía trước.
Sau khi mỗi hạt kim loại nóng chảy rơi xuống, thì sẽ có từ hai hoặc thậm chí nhiều vụ nổ xảy ra, đồng thời bắn ra nhiều tia lửa đủ để khiến người bình thường bị chết ngay lập tức.
Trong đại sảnh này cũng không phải không có người, nhiều kỹ thuật viên đang chuẩn bị sơ tán đột nhiên bị ảnh hưởng bởi hậu quả của vụ nổ.
Nhất thời, khắp đất trời dậy lên tiếng kêu la, vô cùng thê thảm.
Ngay khi hai người Trần Phong cùng chiến hạm Hoàng Phong tiến vào thông đạo, bên kia đã lập tức thông báo sơ tán khẩn cấp khu nghiên cứu khoa học, nhưng vẫn chậm một bước.
Trần Phong nhìn những nhân viên kỹ thuật tay không tấc sắt bị ảnh hưởng ở phía trước, trong lòng trào dâng chút trắc ẩn.
Nhưng việc đã đến nước này, tên đã bắn ra cũng không thu lại được, hắn chỉ có thể giả và như không thấy.
Trần Phong vụng trộm dò xét u Thanh Lam bên cạnh, phát hiện ra khuôn mặt cô vẫn không hề cảm xúc, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.
Giống như những người trước mắt cô chỉ là ảo giác.
"Đợi lát nữa, tôi sẽ phá vỡ trần của phòng tín hiệu trên đỉnh đại sảnh rồi lao ra ngoài, anh mặc Lam Trạm Tinh Không nhảy ra trước, bật chế độ tàng hình lên, rồi trực tiếp đến chỗ giam Thiên Tâm. Tôi đã gửi cho anh vị trí của cô ấy, anh tự xem đi."
"Vậy còn cô?"
"Tôi sẽ lao ra ngoài như đang chạy trốn, tận lực hấp dẫn sự chú ý của đối phương."
Trần Phong lo lắng, "Cô sẽ không sao chứ?"
Dù sao u Thanh Lam cũng không phải là chiến sĩ chuyên nghiệp, khả năng khống chế tàu chiến cũng không hơn hắn.
u Thanh Lam lắc đầu, "Yên tâm, dù sao tôi cũng là người thiết kế của Hoàng Phong. Tôi có thể bật chế độ cực đoan, cũng có thể tăng thêm 20% hiệu suất cho chức năng quá tải thông thường."
"Vậy thì tốt rồi."
"Khi anh cứu được người ra, lập tức báo cho tôi biết, tôi sẽ trở lại đón hai người."
Trần Phong gật đầu, "Ok."
Giữa lúc hai người trò chuyện, u Thanh Lam lại một lần nữa khởi động pháo proton, nhắm ngay phía trên trần nhà đại sảnh.
Tuy nhiên việc làm nổ tung trần nhà lần này dường như cần thêm chút thời gian.
Ánh mắt Trần Phong dao động, trong lòng thầm cầu nguyện cho những nhân viên kỹ thuật còn chưa bị ngộ hại có thể nhanh chóng rút lui.
"A? Đó là cái gì?"
Trần Phong bị một thứ tạo vật bằng kim loại khổng lồ nằm chính giữa đại sảnh hấp dẫn sự chú ý.
Thứ tạo vật kim loại này cao chừng 300m, dường như đội ở trên trần nhà.
Giữa một cái trụ kim loại to lớn, từ dưới xâu lê trên chín quả cầu kim loại.
Càng lên cao quả cầu kim loại càng nhỏ.
Thứ này trông giống hệt như ăng-ten hình cầu đã được sử dụng rộng rãi từ nhiều năm trước.
"Đây là sản phẩm Sergey Ponomarenko do tiến sĩ Lenco lưu lại, tên khác là máy khuếch đại tín hiệu Sergey. Nghe nói nó có thể phóng thích một lượng sóng hạt neutrino, với một mức độ nhất định nó có thể đối kháng lại “gông xiềng tinh thần” mà “người xâm nhập” gây ra cho loài người. Đương nhiên, cá nhân tôi chưa từng tin vào thứ gọi là “gông xiềng tinh thần”, trong chính phủ Trái Đất cũng không ai tin cả."
"Vậy tại sao không tắt nó?" Trần Phong hỏi khi nhìn vào ăng-ten siêu lớn và trông thấy đèn báo trên đó vẫn nhấp nháy.
"Có lẽ là vì muốn biểu đạt kính ý với Sergey, dù sao có mở cũng không có gì xấu. Được rồi, tôi đã nổ xuyên trần."
Vừa dứt lời, tiếng nổ kịch liệt lại vang lên.
Trên trần xuất hiện một lỗ hổng cực lớn với đường kính hơn 30m, một luồng ánh nắng bắn thẳng từ trên xuống.
u Thanh Lam lại lần nữa khống chế Hoàng Phong phóng lên trên, bay xuyên qua lỗ hổng kia.
Trần Phong nín hơi tĩnh khí, ngồi vào khoang phóng, kích hoạt nón bảo hộ, chuẩn bị nhảy ra.
Khi Hoàng Phong lên cao càng gần với lỗ hổng, khoảng cách với đỉnh cao nhất của máy khuếch đại tín hiệu Sergey cũng càng ngày càng gần.
"Trần Phong, chúng ta đi tự thú đi. Anh và tôi đều rất quan trọng, quân đội sẽ không phán tử hình chúng ta."
Mắt thấy thành công sắp đến, thì đột nhiên u Thanh Lam nói một câu không đầu không đuôi, đồng thời còn hạ tốc độ của tàu chiến xuống.
Trần Phong kinh hãi, "Cái gì? Cô đang nói đùa gì vậy?"
u Thanh Lam ở đằng trước quay đầu lại, ánh mắt vô hồn, biểu lộ một sự kiên định, cô dùng thứ giọng nói hệt như người máy: "Dù Thiên Tâm cứ thế mà chết cũng rất đáng tiếc, nhân loại sẽ tổn thất một chỉ huy ưu tú, nhưng trong chiến tranh cô ấy cũng không quan trọng đến vậy, người khác có thể tiếp nhận số hiệu Thiên Tâm. Cô ấy không nên ủng hộ quan điểm sai lầm của anh, xử quyết cô ấy tức là giúp bảo trì sự thống nhất trong ý chí chiến đấu."
Chỉ trong nháy mắt, Trần Phong cảm thấy u Thanh Lam kề vai chiến đấu với mình bấy lâu bỗng dưng trở nên lạ lẫm.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ hắn bị ám toán?
u Thanh Lam vốn là một tên khốn được quân đội cử đến?
Nhưng thật sự không giống.
Cuối cùng thì vấn đề là ở đâu?
Đầu óc Trần Phong đứng máy trong 2 giây ngắn ngủi nhưng hắn lại kịp phản ứng.
Không do dự, hắn đè vào nút ‘phóng’.
Chiếc Hoàng Phong cũng không phóng ra khỏi đại sảnh, sau khi Trần Phong bị bắn ra thì cũng như cũ lơ lửng giữa không trung bên trong.
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của u Thanh Lam, "Anh đã mất trí đến ngu ngốc, tôi chỉ có thể xử quyết anh."
Giao diện trong mũ giáp của Lam Trạm Tinh Không lóe lên tín hiệu, đang có người viễn trình hủy bỏ quyền khống chế trang bị của hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hành động của u Thanh Lam.
Không chỉ như thế, pháo proton trên chiếc Hoàng Phong lại lần nữa bắt đầu tích súc năng lượng.
Bên này, Trần Phong nhanh tay lẹ mắt phản chế.
Trước tiên hắn tắt tính năng của trợ thủ AI, phòng ngừa bị không chế từ xa, chỉ để Lam Trạm Tinh Không giữ lại các chức năng cốt lõi nhất.
Độ khó trong vận hành khôi phục lại trạng thái nguyên thủy đơn giáp, khống chế rất phiền phức, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có thể động.
Trần Phong bật động cơ trên không, sau lưng lập tức phóng ra tia hạt, đánh thẳng tới máy khuếch đại tín hiệu Sergey.
Bùm!
Hắn đâm đầu vào một tấm chắn lực trường vô hình, choáng váng.
Nhưng Trần Phong thuận thế nương theo tấm chắn xoay tròn một vòng, vừa vặn tránh thoát tập kích của tàu Hoàng Phong ở phía sau.
Hỏa lực cực lớn oanh trúng tấm chắn lực trường, gây ra gợn sóng và làm suy yếu hiệu quả lực trường.
Đồng thời Trần Phong đã chuyển đổi sang hình thái đánh lén bắn một phát súng vào chỗ tấm chắn bị oanh tạc ở khoảng cách gần.
Gợn sóng rộng hơn, trung tâm mất đi ánh sáng chiết xạ.
Tấm chắn xuất hiện lỗ thủng!
Trần Phong lại lần nữa gia tốc, ‘vụt’ một phát chui vào.
Chuyện tiếp theo thì rất đơn giản.
Vật liệu kim loại được sử dụng để tạo ra bộ khuếch đại tín hiệu này chắc chắn là sự kết tinh của công nghệ cường độ cao của 500 năm trước, nhưng với Lam Trạm Tinh Không của 500 năm sau, nó chỉ mỏng manh như một tờ giấy.
Cho dù lúc này Trần Phong chỉ có thể vận hành bằng tay cực kỳ phức tạp, khiến động tác của hắn trở nên chậm hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ mất năm giây để phá hủy "Di vật văn hoá" quan trọng được bảo tồn và vận hành suốt 500 năm thành đống sắt vụn.
Trong một vụ nổ tung chói lòa, máy khuếch đại tan thành mây khói.
Trần Phong trốn trong góc để tránh hậu quả của vụ nổ. Nhiệt độ cao bên ngoài bao trùm và dường như muốn nướng hắn đến chín, cho đến khi trong tai lại lần nữa vang lên tiếng la đầy bối rối của u Thanh Lam, hắn mới vội vàng mở tính năng trợ thủ AI lên, chống lên lá chắn lực trường cá nhân của Lam Trạm Tinh Không.
"Tôi… vừa rồi tôi sao thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận