Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1273: Trút Giận

Hội nghị lần này đã được tổ chức sớm hơn 20 phút so với thời gian mà Chu Đông Lai thông báo cho Tần Quang, khi Tần Quang đẩy cửa bước vào, vừa vặn trông thấy Chu Đông Lai đang đứng đối diện với một đám người xôn xao, thông báo nguyện vọng rằng anh ta sẽ bị xử tử.
Tần Quang ngây người.
Mọi người trong phòng họp đều quay đầu nhìn Tần Quang.
Tần Quang tức giận chỉ vào mặt trò cưng: "Anh..."
"Thầy, là con có lỗi với thầy."
Chu Đông Lai chậm rãi nói ra từng chữ.
Nhưng đúng lúc này, một vị sĩ quan chỉ huy quân sự khác đang ngồi bên cạnh Chu Đông Lai đột nhiên không tự chủ được cảm xúc, nhảy dựng lên, tức giận gầm lên: "Mẹ kiếp! Hóa ra là cậu! Tôi khinh bỉ cậu! Là do chúng tôi quá tin tưởng cậu, Chu Đông Lai!"
Vị lão tướng 260 tuổi tóc bạc phơ này đã giơ tay đấm thẳng vào mặt Chu Đông Lai.
Chu Đông Lai nôn ra máu, ngã ngửa.
Vị lão tướng vô cùng tức giận, gần như điên cuồng rồi xông tới, dùng hai tay đấm vào mặt Chu Đông Lai, vừa đánh vừa chửi thề.
Không ai đứng ra chỉ trích vị lão tướng này cả.
So với những người khác, vị lão tướng này chính là người có tư cách trút giận nhất.
Mặc dù vị lão tướng này không có con cái, nhưng vị lão tướng nhân hậu thiện lương này luôn vun trồng bồi dưỡng nên lớp lớp hậu nhân.
Trong suốt gần một trăm năm nay, ông đã dùng thời gian rảnh rỗi của mình để đích thân phụ trách việc huấn luyện đào tạo tố dưỡng quân sự cơ bản cho hàng nghìn trẻ em.
Vị lão tướng này coi những đứa trẻ này như con đẻ của mình.
Trong đó, thành tựu mà ông tự hào nhất, chính là trong những đứa con của ông có một chiến sĩ đỉnh cấp thuộc thế hệ thứ ba, cùng với mười mấy chiến sĩ cấp S và hàng trăm chiến sĩ cấp A.
Nhưng trong cuộc hỗn loạn này, những đứa con của ông đã chia thành hai phe, một phe chính là do người chiến sĩ đỉnh cấp kia đứng đầu, phe còn lại thì bất chấp mọi điều tiếng để được ở bên vị tướng già.
Cuối cùng, vị chiến sĩ đỉnh cấp chết trận trong tay Đồng Linh, những đứa con khác của vị lão tướng không thể thoát khỏi cảnh 'huynh đệ tương tàn', chém giết lẫn nhau.
Những “đứa con” vốn có cùng một “cha” này, để chứng tỏ tín niệm của mình, đồng thời cũng là để những người chiến hữu khác xóa tan nghi ngờ, đã chiến đấu một cách kiên cường trên chiến trường, liều mạng hơn bất cứ người nào khác.
Khi chạm mặt nhau trong trận chiến, họ vẫn phải lạnh lùng ra tay, chém giết nhau không thương tiếc.
Khi trận chiến đến giai đoạn ác liệt nhất, vị lão tướng đã rời xa trận mạc mấy chục năm đã phải đích thân ra trận, lấy lại phong thái của chiến sĩ cấp S năm nào, tự tay giết chết 2 người con - người mà ông đã từng thẳng thừng phê bình rằng: "Hai đứa đốn mạt này, còn không chịu huấn luyện cho tốt, sớm muộn gì cũng chết trên chiến trường".
So với cấp dưới và gia đình của những người khác, thương vong mà vị lão tướng phải gánh chịu là nặng nề nhất, từ vài nghìn người ban đầu, bây giờ chỉ còn lại chưa tới một nghìn người.
Cho đến bây giờ, cho dù là những đứa con từng tham gia liên minh Ý Chí Tự Do trước đó, hay là những đứa sống chết muốn ở cạnh vị lão tướng quân, thì bọn họ vẫn chưa có ai có thể thoát ra khỏi bóng đen tâm lý.
Vì thế, tất nhiên, ông ấy có lý do để trút giận.
Chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, những nhân viên tham dự bên cạnh cuối cùng cũng ngăn được vị lão tướng, Chu Đông Lai bị đánh đến mức máu me be bét, hoàn toàn bất tỉnh.
"Đem Đông Lai chuyển vào cabin y tế bên cạnh đi, hội nghị tiếp tục."
Tần Quang bước lên phương tiện ván phẳng, đáp xuống bục thủ trưởng, ra lệnh như thế.
Tình cảnh hơi lộn xộn nhưng mọi chuyện phải có đầu có đuôi.
Tần Quang lúc này rất nôn nóng.
Trước khi đến đây, ông đã tổ chức câu từ, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng việc Chu Đông Lai tự chủ trương thế này đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của ông.
Chu Đông Lai đã "nhận tội" rồi, Tần Quang không thể nhúng tay vào nữa.
Không phải ông không dám nhận lỗi, mà là Chu Đông Lai hiện tại đã ngã xuống, Tần Quang không thể ngã được, vì như thế, hạm đội đó sẽ mất đi xương sống.
Trong số những người kế nhiệm khác, tạm thời không có ai đủ năng lực và uy tín để chỉ huy toàn bộ hạm đội lúc này.
Bên kia, quá trình điều trị của Chu Đông Lai đang được cấp tốc tiến hành, với sự trợ giúp của thiết bị trị liệu năng lượng thực, các vết thương trên mặt và cơ thể của anh ấy đang hồi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bên này, chủ đề thảo luận chính thức bắt đầu, trưởng phòng hành chính vừa được bổ nhiệm đã bày tỏ thái độ: "Chu Đông Lai đã dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình. Nhưng thiệt hại mà anh ta gây ra cho hạm đội thực sự đủ để kết án tử hình. Tôi nghĩ chúng ta không nên từ chối yêu cầu của anh ta."
"Tôi nghĩ chúng ta cần cân nhắc thấu đáo hơn. Trong số những người kế nhiệm của chúng ta, không ai có thể sánh ngang hàng với Chu Đông Lai về năng lực chỉ huy quân sự cả. Bây giờ, chúng ta chỉ còn 70 năm nữa là đến trung tâm Ngân Hà, chưa hẳn đã có đủ thời gian để bồi dưỡng được một sĩ quan chỉ huy thứ hai, cho nên, tôi cho rằng, chúng ta vẫn nên cho anh ta một cơ hội hối cả, lập công chuộc tội, tuy có lầm lỗi nhưng xuất phát điểm của anh ta không phải là làm phản... "
"Tôi cho rằng..."
Hội nghị lần này vốn dĩ sẽ thiên về một chiều, nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài dự liệu.
Khoảng chừng mười phút sau, sau khi hầu hết mọi người đều phát biểu ý kiến riêng của mình xong, Tần Quang ấn hai tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nhìn về phía lão tướng quân vừa đánh người kia, hỏi: "Lộ tướng quân, anh cảm thấy thế nào?"
Lộ tướng quân khịt mũi hừ một tiếng, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chỉ ước gì cậu ta mau mau chết đi."
Lộ tướng quân vừa dứt lời, những người muốn cứu sống Chu Đông Lai lập tức ảm đạm, thầm nghĩ xong đời rồi.
"Nhưng, cậu ta không thể chết được. Chúng ta đều là những người đã bước một chân xuống mồ, sau lần giày vò này, tôi thật sự không dám đông lạnh lần nào nữa, tôi phải giữ cho mình được tỉnh táo, trông chừng cái đám oắt con không thể bớt lo được một ngày này, phòng ngừa nhiễu loạn lần nữa. Cho nên, tôi nhiều lắm thì chỉ có thể sống thêm tầm 50 - 60 năm nữa mà thôi, tôi không thể đợi được ngày chúng ta đến được trung tâm Ngân Hà.
Tất cả mọi người ở đây cũng thế. Dù gì cũng phải có người đứng ra tiếp quản mọi thứ mà, đúng không? Đường Thiên Tâm là một lựa chọn tốt, nhưng theo ghi chép lịch sử hư vô, năng lực của Đường Thiên Tâm chí ít thì phải đến năm 3015 mới thực sự bùng nổ, trong khoảng giữa chờ đợi đó, có đến 25 năm bị trống, và trong thời gian trống này, ngoại trừ cậu ta ra, chúng ta còn có thể trông cậy vào ai nữa đây?
Tôi cũng đã đánh cậu ta một trận rồi. Cho cậu ta bị đông lạnh cưỡng chế đi, chờ đến khi tôi chết thì thả cậu ta ra. Chỉ cần không gặp lại cậu ta thì trong lòng tôi sẽ không còn tức giận hay phẫn nộ gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận