Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 278: Đây Chính Là Lý Do Cô Không Đuổi Kịp Chung Lôi

Trong một tuyến thời gian khác, sau khi hắn bán xong hàng tồn trong thư viện âm nhạc của mình thì liền "hết thời", Tinh Phong Entertainment đã chuyển đổi từ một công ty siêu sáng tạo đang phát triển thành một doanh nghiệp phát triển ổn định bằng cách điều hành bản quyền dưới sự lãnh đạo của Trần Phong và Mạnh Hiểu Chu. Sau đó tiếp tục trải qua 10 năm ngủ đông, công ty mới tiến vào một vòng tăng trưởng bộc phát mới dựa vào việc bùng nổ liên tiếp các bộ phim khoa học viễn tưởng.
Do đó, vào khoảng đầu tháng 4 của năm 2020 thời gian đó, miếng bánh Tinh Phong Entertainment này không thơm ngon đến thế trong mắt nhiều người.
Nhưng tình hình lần này đã thay đổi, sau khi Trần Phong trở về từ Los Angeles thì tiếp tục tuyên bố kế hoạch lớn, nhất là tuyên bố hàng tồn trong thư viện âm nhạc còn chưa đến 10 bài đã bạo lên gần 40 bài, khiến người ta phát hoảng.
Dù Trần Phong không quan tâm đến tin đồn bên ngoài, nhưng sức ảnh hưởng kinh người của hắn vẫn tồn tại khách quan.
Trần Phong lần nữa vỗ cánh bướm, khiến dòng thời gian biến dạng, hiệu ứng dây chuyền gây ra đã được phản ánh trong trái tim của nhóm người mà đại diện là cặp vợ chồng kia, nó trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát đàn lạc đà, nhanh chóng khơi dậy lòng tham và dẫn đến hành động quyết đoán của bọn họ.
Đủ loại thay đổi phát sinh tại nơi con người không nhận thức được, lúc xuất hiện trước mặt Trần Phong là một cục diện chưa bao giờ có nhưng lại "cố định phát sinh".
Trần Phong nhìn trừng trừng Lộ Vy, người đang ngồi híp mắt cười sau khi kể xong chuyện.
Trong lòng hắn xuất hiện phẫn nộ đối với người khác, khó chịu là không hài lòng với hiện thực, nhưng lại cảm kích đối với Lộ Vy, đồng thời còn có chút ngượng ngùng vì hiểu lầm đối phương.
Hết thảy cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, cuối cùng hội tụ thành một câu trong miệng hắn.
"Cám ơn."
Lộ Vy gật đầu, "Không cần cám ơn, chỉ là chuyện nên làm."
Kỳ thật Trần Phong vốn muốn nói ‘cô giúp tôi thật nhiều, không thể báo đáp’, nhưng hắn đột nhiên nhận ra rằng điều này sẽ gây ra một số thay đổi không thể kiểm soát được, vì vậy hắn im lặng.
Không ngờ Lộ Vy lại bắt chéo cặp chân thanh tú, nâng cốc trà sữa hương dừa lên nhấp môi, ánh mắt nhìn lên bầu trời không thấy trăng sao bên ngoài đình hóng gió, nói.
"Thật ra tôi biết anh rất phẫn nộ với chuyện này. Anh không nghĩ ra loại chuyện này đúng không?"
Trần Phong lắc đầu, "Cũng có nghĩ đến, tôi từng thấy trên Weibo, hay lúc tán gẫu với bạn trên mạng cũng nghe nói. Nhưng khi nó rơi xuống đầu mình thì thật sự khá bất ngờ."
"Ừm, anh phẫn nộ cũng là đương nhiên. Nếu là tôi, tôi cũng rất tức giận. Đối với người theo đuổi lý tưởng lớn mà nói, chuyện như vậy cực kỳ buồn nôn, vì chúng chính là chướng ngại và chông sắt trên con đường truy đuổi khát vọng của chúng ta."
Trần Phong: "Có thể đây chính là hiện thực, tồn tại khách quan, không cách nào trốn tránh, chỉ có thể tìm cách đáp trả. Tôi có thể hiểu được."
"Hiểu được là tốt. Nhưng bây giờ anh cứ việc yên tâm, chúng ta là bạn bè, tôi sẽ tận lực không để những chuyện này phát sinh ở trên người anh."
"Cám ơn." Trần Phong cảm khái lần nữa, "Nếu những kẻ ỷ vào kiếp sau mà trầm mê trong thứ không làm mà hưởng, càng không có chút áy này nào với chuyện này, cho rằng tất cả đều hiển nhiên là rác rưởi xấu xí, chỉ cần có được một nửa thiện lương của cô thì thế giới này sẽ tốt biết bao."
Lộ Vy nguýt hắn một cái, "Anh đang khen hay là mắng tôi đó hả? Tôi thật biết đầu thai quá đi chứ."
Trần Phong chợt cảm thấy không ổn, hắn chắp tay, "Xin lỗi xin lỗi, nói sai rồi. Thật không nên đánh đồng cô với loại đồ chơi này."
Lộ Vy lắc đầu, thở ra một hơi dài, giọng cùng trầm xuống, "Thật ra, chẳng ai quyết định được tư thế đầu thai cho mình cả. Mặc dù không muốn công nhân, nhưng tôi cũng là một bộ phận trong đó. Tôi cố gắng muốn làm người tốt, muốn trốn thoát khỏi chúng, muốn làm chính mình. Nhưng tôi không thoát ra được, hơn nữa cũng không thể không hòa tan, thậm chí, cả cách giải quyết vấn đề cũng chẳng khác gì bọn họ."
Trần Phong trầm mặc.
"Anh nói xem, có phải con người rất kỳ quái hay không? Rõ ràng là không ai hạn chế mình, tất cả mọi người đều có phạm vi tự chủ rất lớn, nhưng trong lòng vẫn không thấy tự nhiên, vẫn sẽ đi quan tâm đến những thứ gông xiềng mà mình không nhìn thấy được, cũng chưa từng trải nghiệm qua. Tôi không thể lựa chọn mình sinh trong gia đình thế nào, thậm chí hẳn là nên biết ơn. Nhưng tôi cảm thấy, dù mình có đi xa đến thế nào thì trên chân luôn có xiềng xích, sau lưng vẫn có thể nghe được tiếng xiềng xích ‘loảng xoảng’ vang lên. Có phải là đầu óc tôi có vấn đề không? Có phải tôi quá lập dị không?"
Giọng nói của Lộ Vy bỗng nhiên trở nên kịch liệt.
Trần Phong vẫn yên lặng như cũ.
Từ góc độ của người xem, những gì Lộ Vy nói cũng có phần chính xác.
Nhưng nếu nhìn theo góc độ của nhà phê bình lịch sử, thì đây gọi là cô nhận ra ý nghĩa chân chính của cuộc đời mình.
Đây chính là lý do tại sao cô vốn tài hoa hơn người, nhưng dù cố gắng đến đâu thì thanh tựu trong lĩnh vực âm nhạc nghệ, từ đầu đến cuối vẫn không thể nào đuổi kịp Chung Lôi.
...
Trong những tuyến thời gian ở quá khứ, mỗi khi Lộ Vy xuất hiện, nhân sinh của cô nàng đều có những thay đổi rất nhỏ, nhưng thành tựu trong lịch sử nghệ thuật thì lại được thay đổi đáng kể.
Từ lúc Trần Phong bắt đầu thay đổi lịch sử tới nay, thành tựu của Lộ Vy cũng theo đó mà tăng lên, đầu tiên là top 1000, sau đó, thứ hạng không ngừng nhích về phía trước.
Trần Phong cho cô nàng không ít tác phẩm, khiến thành tựu ca hát của cô nàng nâng cao lên rất nhiều.
Năng lực sáng tác của cô nàng cũng nâng lên tương ứng, có thể đuổi kịp bước chân của văn hóa phục hưng.
Nhưng chênh lệch giữa cô nàng và Chung Lôi càng lúc càng xa.
Ngoại trừ "thất bại" trong thành tựu nghệ thuật, nhân sinh của cô nàng cũng không mấy thành công và hạnh phúc.
Trong những tuyến thời gian trước đó, so với Chung Lôi, Lộ Vy còn bi thảm hơn nhiều, lần nào cũng đơn độc, không kết hôn, sau 30 tuổi thì đoạn tuyệt với gia đình.
Thời gian đoạn tuyệt cũng không hề cố định, có đôi khi có thể kéo dài đến năm 40 tuổi, có đôi khi vừa tròn 30 thì tan rã.
Nhưng luôn có một ngoại lệ rằng, mỗi lần cô nàng đoạn tuyệt với gia đình xong, tài nguyên bên trong và bên ngoài vòng tròn đều giảm đi rõ rệt; nhưng không phải do năng lực của cô nàng.
Sau này, có lẽ là vì tâm tình bị ảnh hưởng, hoặc có lẽ là cô nàng đã hết thời, cho nên, sau khi đoạn tuyệt với gia đình, hầu như cô nàng chẳng đạt thêm bất kỳ thành tích nào nữa.
Đừng nói đến năng lực sáng tác, thậm chí đến cả ngón giọng cơ bản của một ca sĩ, cô nàng cũng đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.
Chuyện gì giúp được thì đều đã giúp, mỗi lần "chuyên chở" hắn đều "chia" cho cô nàng chút lợi ích, thế nhưng lần nào cũng sẽ như vậy.
Vì thế, trên lĩnh vực nghệ thuật, Trần Phong không ôm bất cứ hy vọng gì đối với Lộ Vy, cho nên, cũng chẳng quan tâm đến thành tựu của cô nàng cho mấy, chẳng qua, khi tình cờ nhìn thấy "thất bại" nhân sinh của cô nàng thì trong lòng vẫn có đôi chút ngậm ngùi.
Lộ Vy thua, nhưng không oán.
Bất kể cô nàng có cố gắng đến thế nào, đến tột cùng có bao nhiêu thiên phú, lại sinh ra trong một gia đình như vậy, cho dù đã tạo điều kiện phát triển thuận lợi cho nửa đầu cuộc đời của cô ấy, thì cũng không thể tránh khỏi việc tạo thành bất lợi, ảnh hưởng xấu đến quá trình theo đuổi giới hạn nghệ thuật ở nửa cuối cuộc đời của cô.
Nếu như muốn trở thành một nghệ thuật gia bình thường, thì chỉ cần có chút thiên phú, thêm chút nỗ lực, lại thêm một chút vận khí, như vậy là đủ rồi.
Nhưng nếu muốn sánh ngang tầm với người như Chung Lôi, đặt mục tiêu là nhạc sĩ như thần, vang dội cổ kim như "Trần Phong đại sư", thì những điều kiện kể trên vẫn chưa đủ, mà nhất định phải bỏ ra toàn bộ sức lực và tâm trí, biến thành một "kẻ rượt đuổi" thuần túy.
Nhưng Lộ Vy không thể làm được điều thuần túy ấy, bởi vì cô nàng không thể đảo ngược thời gian để trở lại 20 năm trước, rồi sinh ra trong một gia đình khác.
Trần Phong rất rõ ràng với nhân sinh hiện tại và tương lai mà cô nàng phải đối mặt, cho nên sau khi nghe những gì cô nàng nói, hắn hết sức cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận