Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 393: Anh "Chuyển Đồ" Như Vậy, Có Vui Không?

Trần Phong nở nụ cười: "Rõ ràng là để cho cô nhận xét về tôi, nhưng cô lại đang chỉ trích người khác."
"Đó là bởi vì anh đã từng là một người bình thường, nhưng bây giờ, anh đã đi được đến bước này. Anh đã kể câu chuyện xưa của mình. Đây đáng lẽ là nơi tỏa sáng nhất của anh, nhưng trong suốt 1000 năm qua, nhiều nhà phê bình phim coi đó là vết nhơ và thất bại duy nhất trong cuộc đời của anh. Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy. Tôi rất khó chịu, tôi không cam lòng, cho nên, tôi muốn chỉ trích bọn họ."
Trần Phong thả lỏng tay: "Haizzz, là do tôi viết kịch bản chưa tốt. Tôi vốn chỉ là người bình thường. So với tài hoa sáng tác của Chung Lôi, tôi thật vô dụng. So với sự thông minh tài trí của Lại n, tôi cũng chỉ tạm được. So với thiên phú chỉ huy của cô, tôi càng không thể đảm đương nổi, không thể làm một sĩ quan chỉ huy hoàn hảo. Xưa nay, tôi chưa bao giờ là một thiên tài chân chính. Bất kể là 1000 năm trước hay 1000 năm sau. Thiên phú sáng tác của tôi cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Có thể tôi có một chút thiên phú trong chiến đấu, nhưng đó chỉ là vì tôi đã dành được thời gian gấp mấy lần thời gian huấn luyện của người khác. Mỗi lần như vậy, tôi đều chịu khổ hơn người khác một chút xíu, cũng chỉ kiên cường hơn người khác một chút xíu. Như những gì mà cô vừa nói, tôi chỉ là một phàm nhân giữa muôn ngàn chúng sinh mà thôi."
Đường Thiên Tâm mỉm cười: "Nhưng lịch sử 10.000 năm của nhân loại, vốn được xây dựng bởi sinh ly tử biệt của vô số người. Anh được chọn, là một sự ngẫu nhiên tình cờ và cũng là một sự tất nhiên, không thể tránh khỏi. Anh cho rằng mình chỉ là người bình thường, nhưng anh thực sự cho rằng nếu người được chọn là một người khác, họ có thể làm tốt hơn anh sao?
Trong cuộc tập kích bất ngờ dành lấy con chip...
Trận chiến cực Nam của màng Dyson...
Trong trận chiến dành lại Trái Đất...
Người lần nào cũng xông lên trước nhất, chịu đựng nguy hiểm nhiều nhất đó, chẳng phải là anh hay sao? Hiện tại, anh là người nắm giữ độ thức gen cao nhất trng lịch sử của nhân loại, chẳng lẽ là vừa sinh ra đã có sao? Chẳng phải trong phim đều đã nói hết rồi sao, chính anh là người đã đặt mình vào trong nguy hiểm, hết lần này đến lần khác dùng sự hy sinh của mình để đổi lấy nó. Sao anh có thể cho rằng mình chỉ là một kẻ 'chuyên chở', lừa dối người đời để lấy được danh tiếng chứ?"
Trần Phong sững sờ: "Tôi dám mạo hiểm, là vì biết rằng mình có thể sống lại. Tôi thật sự không cần phải trả giá gì cả, muốn làm gì thì làm vậy thôi, tôi là một kẻ siêu cá mặn."
“Anh 'chuyển' đồ như vậy, có vui không?” Đường Thiên Tâm đột nhiên hỏi.
Trần Phong vốn định không chút do dự đáp là vui, nhưng dường như hắn cảm thấy có nói dối cũng vô dụng: "Tạm."
"Anh không vui! Kỳ thực, anh đã trả giá rất nhiều. Dù có thể sống lại nhưng anh vẫn luôn khắc khoải trong ký ức. Anh phải nhìn tôi chết đi rồi lại sống lại như thế, anh mới là người thống khổ nhất, đúng không?"
Trần Phong lắc đầu ngụy biện: "Không thể nói là thống khổ được, bởi vì tôi biết cô sẽ sống lại, mỗi lần đều có thể tiếp tục theo đuổi cô, mỗi lần lại có thêm một cảm giác hoàn toàn mới. Giống như lần này, khi chúng ta kết thúc trận chiến này, cô có thể không nhớ được tôi là ai nữa, và lần sau khi trở lại, chúng ta sẽ bắt đầu lại, điều đó thực sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ."
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một chút: "Không hẳn là không nhớ. Kỳ thực, trong trận tập kích bất ngờ đoạt con Chip, lần đầu tiên khi anh thể hiện thiên phú chiến đấu của mình, sau đó khi tôi để anh đến bên cạnh, nhịp tim của tôi bắt đầu tăng nhanh."
"Hả?"
"Thật đấy."
Trần Phong vui mừng khôn xiết: "Vậy sau này chẳng phải càng lúc càng dễ cua cô hơn sao? Tôi chỉ cần móc ngón tay..."
Đường Thiên Tâm đánh hắn: "Thằng nhóc hư."
Thực ra, trong lòng cô đang nói một lời khác.
Kẻ bịp bợm.
Trần Phong nói: "Đừng lộn xộn nữa, chúng ta chơi cờ đi."
"Đừng đánh cờ nữa, trực tiếp vào vấn đề chính đi."
Trên ghế sô pha, Đường Thiên Tâm đè ngược hắn lại.
Khi mọi chuyện phát triển đến giai đoạn nào đó, Đường Thiên Tâm mê luyến nhìn Trần Phong, nói: “Tôi biết rằng, thực sự thì anh không ôm quá nhiều hy vọng vào cuộc chiến lần này, tôi cũng vậy. Nhưng tôi tin rằng anh sẽ càng ngày càng làm được nhiều hơn nữa, trong tương lai. Chỉ cần anh không dừng lại, cuối cùng chúng ta cũng sẽ giành được chiến thắng.
Anh cũng có rất nhiều người đồng hành cùng chí hướng ở thế kỷ 21. Đừng xem nhẹ bản thân mình nữa, cũng đừng rơi vào cảnh cô độc. Kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, và con đường mà anh phải đi còn rất dài. So với những người bình thường kia, anh mạnh mẽ và kiên cường lắm, đâu chỉ hơn một chút."
Trần Phong gật đầu, cười.
Áp lực nặng nề đè nặng trong lòng bấy lâu nay, chỉ bằng một lần tự thuật đã trở nên mỏng manh hơn rất nhiều, thậm chí, các bắp thịt trên vai cũng được thả lỏng, như vừa được tiếp thêm sức lực.
"Đến đi! Đại chiến ba trăm hiệp nào!"
Sáng hôm sau...
Trần Phong ngây ngốc nhìn hai gò nhô cao trong gương: "Tôi sai rồi. Quá dữ!"
Tối hôm qua, sau khi hai người thảo luận, Trần Phong dẹp tan kế hoạch phổ biến "Kẻ Xâm Lăng Mắt Kép", triệt tiêu ý định công khai bí mật của mình.
Phạm vi biết được chuyện này chỉ giới hạn cho hai người, đối với những người khác, tạm thời không thể công khai được.
Đường Thiên Tâm vẫn luôn có lòng kiên định đối với Trần Phong, gần như là một kiểu kiên định mê tín, nhưng nhân loại thì lại phức tạp hơn rất nhiều.
Không ai có thể chắc chắn rằng người khác sẽ nghĩ về điều đó như thế nào, chẳng thà cứ duy trì thân phận lãnh tụ ngàn năm cực kỳ vinh quang và uy nghiêm của Trần Phong lúc này, duy trì sĩ khí trong quân ở mức cao nhất, thử xem cuối cùng có thể đạt tới bước nào.
Thời gian thấm thoắt, chỉ trong nháy mắt, đã hơn 6 tháng trôi qua.
Ngày 26 tháng 9 năm 3020.
Trong mấy tháng vừa qua, Trần Phong tiếp tục khiến nhân loại phải sốc trước năng lực vận động và sức sáng tạo đáng kinh ngạc.
Với những nỗ lực không ngừng của vô số học giả và nhà nghiên cứu, những thành quả của Phồn Tinh đã được tích hợp nhanh chóng với công nghệ của bản thân nhân loại, hấp thụ và kích phát linh cảm toàn diện lẫn nhau. Quả trình phát triển trình độ khoa học và công nghệ vốn sẽ kéo dài trong hơn 30 năm, nay lại hoàn thiện chỉ trong vài tháng!
Dưới sự điều động chính xác đầy đủ của Phồn Tinh và cuộc đấu tranh của 5,7 tỷ người 'gối đầu vũ khí chờ bình minh', và dưới sự hỗ trợ của nguồn dự trữ năng lượng khổng lồ do màng Dyson cung cấp, nền văn minh Trái Đất đã bùng nổ với năng lực sản xuất đáng kinh người.
Hạm đội khổng lồ với tổng số trang bị lên tới 140,1 triệu chiếc được thành hình trọn vẹn, tất cả các chiến hạm đều được trang bị những công nghệ mới nhất.
Có tổng cộng 2,3 tỷ chiến sĩ thông thường trên các chiến hạm.
Tổng số chiến sĩ Ưng Kích lên tới gần 500 triệu.
Trong số đó, có 150 triệu chiến sĩ Ưng Kích tự động hóa được đặt tên là Trí Ưng, và 350 triệu chiến sĩ Ưng Kích nhân loại.
Và đại diện đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất chính là Thần Ưng - Trần Phong.
10 người có cấp độ sức mạnh chiến đấu đứng thứ hai - Long Ưng, bao gồm Lâm Bố, Bàng Đức, Marech ...
Những chiến sĩ Ưng Kích tinh anh ban đầu thì được đặt tên là Thiên Ưng, với cấp độ chiến đấu đứng thứ ba, và tổng số là 10 triệu người.
Những chiến sĩ Ưng Kích thông thường được đặt tên là Liệp Ưng, với số lượng 300 - 400 triệu người.
Phồn Tinh cũng đã cải tiến hiệu lực và tác dụng của dược Sao Băng, sau khi dùng thuốc, chiến sĩ thông thường có thể duy trì sức chiến đấu tinh anh trong bốn tiếng, sau đó vẫn sẽ chết, nhưng ai sẽ quan tâm chứ?
Do đó, 300 - 400 triệu Liệp Ưng này đều sử dụng trang bị gần như ngang với Thiên Ưng, và nếu như cần thiết, toàn bộ thành viên đều có thể tự phát nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận