Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1432: Tổ Tư Vấn Khẩn Cấp

Theo thể lệ của cuộc tranh tài, các đội xuất sắc vượt qua vòng đầu tiên của học viện, sẽ được nghỉ ngơi một ngày trước khi bước vào vòng thi tiếp theo.
Theo lý thuyết thì bây giờ đội Phi Hổ nên tụ tập lại với nhau để tổng hợp được-mất từ vòng trước, tập dợt trước cho vòng tiếp theo.
Nhưng vì trong lòng vẫn bồn chồn không yên, nên Trịnh Phong đã tuyên bố giải tán.
Người bên cạnh muốn hỏi hắn có chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt tâm sự nặng nề của hắn thì không dám mở miệng, chỉ thầm nghĩ đội trưởng thật là nghiêm khắc, một trận thắng đẹp như vậy, đáng lẽ phải hân hoan vui mừng, thế mà lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Trở lại ký túc xá một mình, Trịnh Phong chán nản nằm trên sô pha.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao.
Sau khi thoát ra khỏi không gian giả lập, hắn luôn nhớ đến mẫu hạm "Thần Phong 2" đang xây dựng dở dang.
Rõ ràng đó chỉ là một mẫu hạm được thiết kế ngẫu nhiên bởi một công cụ sinh học mà chủ não Phồn Tinh mô phỏng trong nhiệm vụ huấn luyện giả lập, thứ mà nó dùng chính là loại công nghệ lỗi thời cổ xưa, tính năng của nó cũng kém hơn những tàu vận tải dân sự hiện tại, có gì đáng để hắn phải quan tâm chứ?
Nhưng hình ảnh của nó cứ lởn vởn trong đầu hắn mãi, cứ như một cơn ác mộng.
Ngoài ra, trong sâu thẳm trái tim, hắn vẫn đang tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi mà hầu như không thể trả lời được.
Có chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?
Hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng cứ cảm thấy bồn chồn không yên.
Trịnh Phong bật hệ thống tự kiểm tra y tế, tự quét ba chiều, theo dõi trạng thái tinh thần.
Bản báo cáo cho thấy tình trạng của hắn rất bình thường, thậm chí, bình thường đến mức không thể tin nổi.
Đing Đoong.
Chuông cửa vang lên.
Là Đinh Hổ.
Sau khi vào cửa, anh Hổ khen không dứt miệng: "Hôm nay cậu làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé."
Trịnh Phong ngẩng đầu nhìn Đinh Hổ, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Anh Hổ, em hỏi anh một chuyện."
"Hỏi gì? Nói đi."
"Anh có cảm thấy, mối chúa của những con mối siêu nhỏ kia là một sinh mệnh không?"
"Đương nhiên."
"Thế còn con mối chúa được tạo ra bởi sự mô phỏng của chủ não Phồn tinh trong không gian giả lập thì sao?"
"À, chuyện đó phụ thuộc vào việc chúng ta có định nghĩa chủ não Phồn Tinh là sinh mệnh hay không nữa, theo nhận thức hiện tại của cộng đồng khoa học, kết hợp với nhiều nền văn minh cơ giới mà chúng ta từng quen biết, thì Phồn Tinh vẫn tính là một sinh mệnh. Cho nên, mối chúa giả lập cũng được tính là sinh mệnh đi."
"Mối chúa có được tính là sinh mệnh trí tuệ như nhân loại không?"
Đinh Hổ dứt khoát lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Trịnh Phong cười: "Thế nhưng, nếu sự sống của tổ mối siêu nhỏ này chỉ là một hiện tượng tự nhiên trong vũ trụ, nếu sự phân giải và tổ chức lại xác tàu của tổ mối siêu nhỏ cũng chỉ là quy luật vũ trụ giống như sự sinh ra và mất đi của hằng tinh, vậy, một người từ lúc sinh ra đến chết đi, chẳng phải cũng giống nhau hay sao? Con người ai chẳng yêu đương vài lần, tiêu thụ một đống dưỡng khí, phun ra một đống khí cacbonic, nếu may mắn, thì có thể để lại đời sau, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Có lẽ lịch sử của nhân loại có thể dài hơn lịch sử của loài mối siêu nhỏ này, nhưng nếu thời gian tham chiếu được kéo dài đến vô tận, giả định rằng nền văn minh nhân loại sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong trong vũ trụ. Vậy thì, nhân loại và mối siêu nhỏ có gì khác biệt đâu? Giữa sự cải tạo các tinh cầu, khai thác các bể năng lượng tối, khám phá không gian ba chiều và năng lượng thực, cùng với quy luật sinh tử của một hằng tinh, sự va chạm và vướng víu của 2 tinh hệ, khác nhau chỗ nào? Rốt cuộc, tại sao nhân loại lại tồn tại?"
“Hả?” Đinh Hổ bối rối trước hàng loạt câu hỏi triết học của Trịnh Phong.
Anh Hổ suy nghĩ hồi lâu: “Nhân loại vẫn sẽ có điểm khác biệt, vì có thất tình lục dục, có tình cảm."
Trịnh Phong cười lắc đầu, sau đó hỏi: "Anh Hổ, anh cho rằng nhân loại có thể có được vĩnh sinh sao?"
Đinh Hổ có thể trả lời một cách dứt khoát: "Công nghệ Cryonic chỉ đánh cắp sinh mệnh từ dòng chảy thời gian, nhưng cho dù liên tục đông lạnh, thì vẫn sẽ có một ngày, bộ não nhân loại sẽ sụp đổ, nhân loại không bao giờ có được vĩnh sinh."
"Nếu như tất cả mọi người đều sẽ chết, vậy thì, giữa xác chết của người đó và một mảnh cành khô, khác nhau chỗ nào?"
"Không khác nhau."
"Cành khô và than củi, theo định nghĩa của 'sự sống' thì có gì khác nhau không?"
"Không có."
"Trong khoảnh khắc tử vong, một người sống, biến thành một khối thiên thạch trong vũ trụ, về bản chất thì người đó và thiên thạch trôi nổi trong vũ trụ đã chẳng có gì khác nhau rồi. Một ngày nào đó trong tương lai, cho dù chúng ta có thắng trong cuộc chiến này, nền văn minh có thể tiếp tục tồn tại trong vô số tỷ năm, nhưng vẫn sẽ có một ngày nào đó, khi tuổi thọ của vũ trụ kết thúc, nhân loại không thể vượt qua cực hạn của vũ trụ, không thể trở thành nền văn minh lâm giới (nền văn minh tới hạn), thì nhân loại chắc chắn vẫn sẽ biến mất. Khi tất cả mọi người đều đã chết, vũ trụ lại quay về với sự yên tĩnh. Vậy, ý nghĩa tồn tại của nền văn minh nhân loại là gì? Nó chỉ giúp vũ trụ tăng entropi thôi sao?"
Hàng loạt câu hỏi của Trần Phong đã khiến đầu óc của Đinh Hổ hoàn toàn nổ tung.
"Uầy, nếu không có chuyện gì nữa, thì cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc thật ngon nào, đừng nghĩ lung tung nữa, sáng ngày mốt còn có trận đấu, tôi còn bận chút việc, đi trước."
Đinh Hổ chào xong quay đầu bỏ chạy, nhưng trong lòng thì liên tục gầm rống.
Xảy ra chuyện rồi!
Xảy ra chuyện lớn rồi! Con hàng này tẩu hỏa nhập ma CMNR!
Đinh Hổ cảm thấy mình cần tổ tư vấn bên ngoài giúp đỡ.
Một lúc sau, Chu Đông Lai, Andrew, Trịnh Nhất Phong và Đường Thiên Tâm đều vọt vào tổ tư vấn khẩn cấp của Đinh Hổ.
Ngoài phòng chat nhỏ này ra, còn có mấy triệu học giả cốt cán trong kế hoạch nhà hiền triết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận