Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1034: Thiên Tài Ghê Gớm

"Tiến sĩ Mendelssohn, có vẻ như anh có cái nhìn khác với những quan điểm của chúng tôi?"
Một trong những nhà lãnh đạo quan điểm đối lập đặt câu hỏi với Mendelssohn - người mà nãy giờ vẫn im lặng.
Trong khi những người khác đang cảm thán vì tư tưởng diệu kỳ của Trần Phong, bất lực chỉ trích sự táo bạo của Trần Phong, thì Mendelssohn lại giống như đang có tâm sự nặng nề, suốt cả buổi không hề nói năng gì.
Bỗng nhiên bị hỏi đến, Mendelssohn miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi luôn cho rằng, lời nói của Trần tiên sinh còn có hàm nghĩa khác."
"Hả? Còn có hàm nghĩa gì được?"
"Đừng có giỡn."
"Đúng vậy, chúng tôi thừa nhận rằng, dù anh ta còn rất trẻ nhưng đã đạt được thành tích vô cùng hiếm có, quả thật rất đáng nể. Khoa học không quan tâm đến tuổi tác, chỉ quan tâm đến thành tựu. Chúng ta nên kính trọng anh ta. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dường như anh ta đã quá trầm mê trong những lời khen ngợi của người khác, cùng với những thành quả mang tính lý thuyết chưa được kiểm chứng, cho nên, anh ta đã trở nên quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, mất đi sự kính sợ đối với khoa học. Giống hệt cái từ "Kẻ Điên" trong tiêu đề cuốn sách của anh ta vậy."
"Đúng đúng, tôi nghĩ, anh ta đặt tên cho chủ đề của hội nghị này là cuộc thảo luận về hướng phát triển của công nghệ nhân loại trong thế kỷ 21, lại còn mời tất cả chúng ta cùng đến, là đang thúc đẩy quyền bá chủ của công nghệ, để tư duy của chúng ta đi theo anh ta đấy."
"Anh ta đang gieo mầm tư duy, cố gắng sử dụng tử tưởng của một người để ảnh hưởng đến tư duy của tất cả các nhà nghiên cứu khoa học nhân loại."
"Đúng, thậm chí hắn còn không chịu giải thích thuật ngữ của mình."
"Tôi cho rằng yêu cầu của chúng ta không có gì là quá đáng cả. Mong muốn kiểm soát của anh ta quá mạnh."
Dù sao thì mọi người ở đây đều là những người cực kỳ thông minh, ý đồ của Trần Phong không thể giấu diếm được.
Tất nhiên, hắn cũng không có ý định giấu giếm.
Trước đó, thực ra thì ai cũng có thể nhận ra, nhưng mỗi người lại có những băn khoăn riêng của mình, nên mới chẳng có ai nói ra.
Bây giờ sự im lặng của Mendelssohn lại vô tình khơi dậy suy nghĩ chân thật trong lòng rất nhiều người, anh một câu tôi một câu, cái gì nên nói hay không nói đều tuôn ra cả.
"Mọi người, đừng tranh cãi nữa. Tôi tin tưởng, với phẩm cách của Trần tiên sinh, anh ta sẽ không như thế. Anh ta chẳng có hứng thú với quyền lực, bằng không, đã chẳng khẳng khái như vậy. Các anh còn nhớ chứ? Anh ta đã từng nói như thế này, anh ta là một nhà thực hành khoa học không biên giới chân chính. Anh ta luôn khẳng khái, hào phóng chia sẻ kiến thức của mình. Anh ta cũng có tinh thần trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh vì sự nghiệp xây dựng nền văn minh cao cả. Tôi tin rằng ý định ban đầu của anh ta không phải là để kiểm soát ai cả, anh ta chỉ đơn thuần chia sẻ kiến thức của mình như mọi khi mà thôi."
Thấy tình hình sắp vượt khỏi phạm vi khống chế, Laursen - người đại diện cho viện nghiên cứu Linton - phải lên tiếng.
Bầu không khí trên bàn ăn lúc này mới tém tém lại được một chút, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn có chút tức giận bất bình.
Đúng ra, những lời này nếu để Mendelssohn nói ra thì hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng tâm sự của anh ta quá nặng nề, thái độ vô cùng thờ ơ với những tranh luận trên bàn ăn.
Nếu anh ta miễn cưỡng nói ra, thì có khi còn phản tác dụng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cả.
Trong thời gian nghỉ trưa, Laursen gọi cho cả Ilan và Mendelssohn.
Trong suốt quá trình, Ilan giả vờ không online, chỉ cười ha hả.
Laursen biết Ilan là người hiểu rõ tình hình thực tế, nhưng nếu đối phương đã không muốn nói, thì anh ta cũng không thúc ép hỏi, chỉ hỏi rốt cuộc thì Mendelssohn đang lo lắng cái gì mà thôi.
Sau nhiều lần bị truy vấn, Mendelssohn mới lên tiếng: "Tiến sĩ Laursen, thực ra thì anh cũng biết chuyện này đấy. Một thời gian trước, Trần tiên sinh từng đến thăm khu vực 52, thậm chí còn rõ cả chuyện con tàu vũ trụ kia nữa."
Laursen gật đầu: "Tôi biết, rồi sao?"
"Lúc đó, Trần tiên sinh đã nắm được một chút tin tức. Anh ta cũng đã chia sẻ nó với chúng ta."
"Tôi biết, chính là 3 loại kỹ thuật khoa học vật liệu kia đúng không, quả thực rất lợi hại."
Mendelssohn lắc đầu: "Không chỉ như thế, anh ta còn tiết lộ ngắn gọn cho chúng ta thông tin về nền văn minh đằng sau con tàu đó. Cho nên, tôi cho rằng, ý đồ chân chính của anh ta chính là, muốn nói với chúng ta rằng nhân loại không còn nhiều thời gian nữa. Hơn nữa, tôi còn cho rằng, những "phỏng đoán" mà anh ta đưa ra, mới là những thứ mà nền văn minh ngoài hành tinh trong con tàu đó thực sự để lại cho nhân loại. Đây chính là quà tặng tri thức mà họ tặng cho chúng ta."
"Shhhh... chuyện này..."
Tiến sĩ Laursen cực kỳ kinh ngạc, rít một hơi lạnh.
Đôi mắt của Ilan thì sáng choang.
Mendelssohn quả là một thiên tài ghê gớm!
Như thế mà cũng não bổ được.
Bổ hay lắm!
Là một thành viên của hội Cứu Thế tuyến hai, người mới chỉ nhìn thấy "luận văn lỗ đen'' và biết được một nửa sự thật, thậm chí Ilan còn cảm thấy, những gì Mendelssohn nói có thể chính là sự thật.
Nếu không thì bản thân anh ta cũng không thể giải thích được tại sao Trần Phong lại thông minh đến như vậy.
Hai mươi phút sau, Trần Phong vừa cười vừa nói với Ilan - người vừa không kìm được sự hiếu kỳ mà đi nghe ngóng mọi chuyện: "Quả thực, tiến sĩ Mendelssohn đoán hay lắm, nhưng anh ta đoán sai rồi."
"Hả?"
"Tàu Mizu đúng là có tiết lộ một số tin tức, nhưng không phải những tin tức mà anh ta vừa đoán. Có điều, chuyện này không quan trọng, không cần phải để ý đến những chi tiết này ..."
Ilan lại hỏi: "Chiều nay anh tính làm gì?"
Trần Phong không chút do dự: “Tôi sẽ đưa ra một phần kế hoạch 100 năm, hoạch định chi tiết quá trình phát triển của nghiên cứu khoa học và năng lực sản xuất trong 100 năm tới”.
"Hả?"
Ilan rất ngạc nhiên.
Kết quả, hắn thật sự không tém tém lại, mà ngược lại còn cực đoan hơn.
"Như thế chẳng phải quá ngang ngược à?"
Trần Phong lắc đầu: "Không đâu, tôi cũng chẳng ngại việc sẽ có người phản đối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận