Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1003: Cái Giá Quá Rẻ

Ánh mắt của Trần Phong vẫn đang chăm chú quan sát lỗ đen khổng lồ khi nó va chạm với trung tâm hệ Ngân Hà.
Sau đó, cuối cùng thì một vụ nổ chói lọi hơn tất cả đã nuốt trọn luồng ý thức của hắn.
Trước đó, ý chí của hắn vẫn đang đi theo lỗ đen khổng lồ, nhìn thấy "thành phố vũ trụ" rỗng tuếch được xây dựng xung quanh trung tâm hệ Ngân Hà của mắt kép.
Đây là một chuỗi tinh vân khổng lồ dài đến 150 năm ánh sáng.
Trong chuỗi tinh vân này, có một số lượng lớn "chủng tộc nô lệ" sinh ra trong nhiều thời đại và nhiều tinh hệ trong dải Ngân Hà.
So với nền văn minh nhân loại mà Trần Phong sinh sống, những nền văn minh ngoài hành tinh vô tình bị nô dịch này cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Trước đây, Trần Phong và những người trong viện khoa học cho rằng mắt kép sẽ tiêu diệt tất cả các chủng tộc sắp đạt đến ranh giới của nền văn minh cấp 1, nhưng bây giờ có vẻ như mắt kép đã chuyển những chủng tộc này đến "chuồng lợn", lặng lẽ quan sát và tiếp thu sự sáng tạo và những thành quả do những kẻ nô lệ này cung cấp.
Nếu những chủng tộc nô lệ này không đụng phải đám nhân loại vừa kích nổ cả Ngân Hà, thì có lẽ họ sẽ tồn tại rất lâu trong trạng thái nô lệ, vĩnh viễn cho đến khi bị vắt kiệt mọi tiềm lực mà họ có.
Nhưng cũng chính vì sự hèn mọn và thất bại này, mà họ phải tham gia vào cuộc chiến cường độ siêu cao giữa nhân loại và mắt kép, rồi lại bị chôn vùi cùng với toàn bộ Ngân Hà.
Trong vũ trụ này, dù đúng hay sai, chỉ có sự tồn tại mới là ý nghĩa cao cả nhất.
Điều này cũng đúng với nhân loại, và cũng đúng với các nền văn minh khác.
Trần Phong nhắm nghiền mắt lại.
Mở mắt ra.
...
Ánh nắng ban mai.
Thật sự chói mắt.
Đồ đạc trong phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ngoài cửa sổ, đầu mùa hè, những chú chim khách hót ríu rít.
Bên cạnh không có ai cả, nhưng vẫn có mùi thơm thoang thoảng của Chung Lôi trên giường.
Hắn từ từ ngồi dậy, đưa hai tay ôm lấy đầu gối.
Trở lại rồi.
Hắn biết bây giờ hẳn là mình nên bùi ngùi tràn đầy cảm xúc, nhưng không hiểu sao tâm hắn lại lặng như tờ, không chút chập trùng gợn sóng.
Cho dù hắn đã nhìn thấy trước sự thành công của tuyến thời gian tiếp theo, thì hắn cũng không còn quá phấn khích nữa, mà thay vào đó, chính là sự bình tĩnh không thể nào diễn tả được.
Hắn quay người lại, nhìn vào đầu tủ cạnh giường mình.
Bên trên là 16 chiếc quần len được xếp chồng lên nhau vô cùng gọn gàng.
Rõ ràng đây là một kỷ ức vô cùng xa xưa, nhưng những chiếc quần len này lại kéo Trần Phong trở lại thực tại.
Đây là chiếc quần len mà bà nội đan cho mình trước khi mất.
Nhưng đêm qua, chúng bị những 'chấn động' giữa mình và Chung Lôi hất rơi đầy đất.
Chung Lôi có thói quen dậy sớm, nên đã gấp những chiếc quần len này lại gọn gàng.
Cửa phòng ngủ của biệt thự mở ra, Chung Lôi mặc bộ đồ ngủ kẻ caro đẩy cửa bước vào.
Bộ đồ ngủ của Trần Phong trên người cô có vẻ quá rộng, đường viền cổ áo hơi lỏng lẻo.
Cô nàng trông hơi lười biếng, lại thêm một chút quyến rũ và một chút chờ mong.
Cô nàng bỗng cười tươi như hoa, ngón tay vẫn còn đang nhỏ nước, có vẻ như vừa mới rửa tay.
"Trở về rồi?"
Đôi mắt Chung Lôi cong thành hình lưỡi liềm: "Vất vả rồi, tôi vừa làm bữa sáng xong đấy."
Trần Phong nhếch miệng cười cười: "Sức ăn của tôi lớn lắm đấy."
"Tôi biết mà."
Đang lúc nói chuyện, Chung Lôi đột nhiên bổ nhào tới, ngón tay lướt qua khuôn mặt Trần Phong, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve khóe mắt của hắn.
Nơi đó có những vết chân chim hơi mờ.
Chung Lôi khẽ hít sâu một hơi: "Anh già rồi."
Trong phút chốc, Trần Phong cứng đờ như đá.
Già ư?
Là vậy sao?
Đây. . . chính là cái giá lớn đó sao?
Nếu bảo đây là giá lớn thì. . . có vẻ quá 'rẻ' rồi.
Trần Phong lại cười, vết chân chim càng thêm lộ rõ.
"Không sao cả. Bây giờ tôi có tuổi thọ cao đến mấy trăm năm, thậm chí, còn có thể sống đến mấy nghìn năm lận."
Về việc thừa kế tuổi tác của bản thân, Trần Phong từng có vô số phỏng đoán.
Đôi khi hắn sẽ cảm thấy đây là một loại hạnh phúc, nhưng có đôi khi hắn lại cảm thấy có bi quan.
Đã có rất nhiều nhà khoa học từng thực hiện vô số loại thử nghiệm về hắn, nhưng không ai có thể đưa ra một kết luận nào chắc chắn.
Đối với nhân loại Ngân Hà có tuổi thọ kéo dài từ 300 đến 500 năm, hoặc thậm chí có thể ngắn hơn 200 năm mà nói, các phương pháp phổ biến như thử nghiệm tuổi xương, thử nghiệm DNA, thử nghiệm chu kỳ bán rã của tế bào soma và thử nghiệm số lượng phân chia tế bào gốc... thường chẳng mang lại nhiều ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận