Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 307: Cái Đầu Của Anh Hùng

Lại nói về bên này, Trần Phong vẫn đang gian nan xê dịch với tốc độ chớp nhoáng, chạy thục mạng.
Vốn dĩ, hắn đã có một cơ hội để trốn thoát, nhưng nhìn vào chỉ số đại diện cho mức năng lượng còn lại, bắt đầu từ 3% tụt xuống từng nấc từng nấc 0,1, hắn biết rằng mình khó lòng thoát khỏi nơi này.
Lần này ngay cả mặt mũi kẻ xâm lăng thế nào, hắn còn chưa chạm mặt, mà đã phải chết, thật sự rất tiếc nuối.
Thật không cam lòng!
Nhưng cũng chẳng còn cách nào cả.
Liệu nhân loại có thể chiến thắng lần này không nhỉ?
Nếu như bọn họ có thể hấp thụ các kỹ năng chiến đấu của mình, có lẽ bọn họ thực sự có thể đánh bại Radium nhỉ?
Nhưng trình độ này hiển nhiên vẫn không đủ, không thể là đối thủ của kẻ xâm lăn được, cho nên, số mệnh bại trận cuối cùng vẫn không có cách nào có thể tránh khỏi.
Và suy cho cùng, nếu hắn không thể trụ vững đến giây phút tận thế, thì lần xuyên qua này xem như hoàn toàn thất bại.
Vì vậy, hắn biết sự kiên trì lúc này chẳng có chút xíu ý nghĩa nào cả.
Vừa rồi cũng chẳng biết tại sao hắn lại nói những điều vô nghĩa như thế nữa.
Có thể đơn giản là vì không cam lòng nhỉ?
Mình đúng là một đứa ngớ ngẩn, khoe tài cán cái gì chứ, cuối cùng thì được cái gì nào?
Im lặng mà giữ cái mạng không tốt hơn à?
Haizzzz
Có thể là ý chí sinh tồn của Trần Phong đang giảm sút, hoặc cũng có thể là năng lượng dự trữ của hắn càng lúc càng thấp, động tác né tránh của hắn dần dần chậm chạp, có mấy lần suýt nữa thì bị Kinetic bombardment bắn trúng.
Đúng lúc này, hắn chợt thấy trong không gian tối đen như mực, có một đốm sáng đang cấp tốc lại gần.
Nó là một chiến hạm nhỏ tốc độ cao - người một nhà!
Khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần.
Ba tên chiến thú Hào Quang cũng chú ý tới chiếc chiến hạm này, nhưng cũng chẳng nâng cao cường độ bao vây tấn công.
Thay vì tấn công, chúng lại giảm tốc độ một chút, dường như cố tình chờ chiến hạm đến gần.
Đây hẳn là kế hoạch mới của Radium!
Giết thêm một người nữa!
Nó lại đang tiến gần hơn một chút nữa, cuối cùng, cơ chế nhận dạng của hệ thống điều khiển trung tâm Ưng Kích Giáp của Trần Phong đã đưa ra phản hồi.
Đó là chiến hạm đặc chủng Kim - 001 của đội trưởng Lâm Bố!
Trần Phong sửng sốt, trong lòng bắt đầu âm thầm chửi rủa, cái tên đần độn này xông vào đây tìm chết làm gì vậy hả?
Chúng ta quen thân lắm chắc?
Tôi cầu xin anh mau cút ra xa đi.
Trần Phong kiên quyết từ bỏ đấu tranh, mở rộng hai tay.
Nhưng vào lúc này, một ánh sáng thiêu đốt đột nhiên bốc lên từ mặt đất.
Đây mới là sát chiêu chân chính của Radium, vũ khí mặt đất-pháo laser!
Đây mới thực sự là một vũ khí tốc độ ánh sáng!
Khóa chặt trên mặt đất, trực tiếp nã pháo, phạm vi bao phủ lên đến 10 km!
Hơn nữa, nó còn dự đoán được phương hướng chạy trốn của Trần Phong, dự đoán cơ bản là chính xác, chỉ có một chút sai sót nhỏ xíu, dù sao thì Radium cũng không thể dự đoán được rằng Trần Phong lại đột nhiên từ bỏ chống cự, cũng chẳng thèm di chuyển, hơn nữa, tốc độ cơ động của hắn còn giảm xuống, cho nên chỉ 'cọ xước' một bên mà thôi.
Nhưng với đặc thù của vũ khí laze, 'cọ xước' một bên thì có khác gì gánh một đòn trực diện đâu!
Pháo lazer là một vũ khí hạng nặng có nguyên lý hoạt động rất cổ xưa, nó phát ra các tia laze bình thường hơn cả bình thường.
Nhưng sức mạnh của nó lớn đến mức siêu hạng, uy lực kinh người, nhiệt độ của nó cũng cao đáng kinh ngạc. Nó là vũ khí phòng thủ tầm gần mạnh nhất mà Radium đã bố trí trên Trái Đất, còn được gọi là sát thủ chiến hạm.
Từ vị trí bên dưới cổ của Trần Phong trở xuống, đều được bao phủ bởi một chùm laze cực lớn.
Ngay lập tức, sức nóng khủng bố đã làm tan chảy Ưng Kích Giáp, cơ thể của hắn.
Thậm chí, chùm sáng còn đẩy hắn về phía trước với áp suất ánh sáng cực lớn, tốc độ còn nhanh hơn cả khi hắn dồn toàn lực cơ động để chạy trốn nữa.
Nhưng Trần Phong cũng chẳng thống khổ mấy.
Vì chỉ trong tích tắc, hắn đã mất ý thức, không còn tri giác nữa.
Chiến hạm Lâm Bố phía trước lại gặp vận may lớn tuyệt hảo, đợt ngắm bắn này, pháo lazer chỉ nhắm vào Trần Phong, hắn không nằm trên đường thẳng quỹ đạo công kích của chùm laze, sai số khoảng vài trăm mét.
Thấy Trần Phong đã bị bắn trúng, Kim-001 dựng thẳng đầu tàu lên, thực hiện động tác theo chữ C, bắt đầu chạy thoát.
Ba tên chiến thú Hào Quang không đuổi theo mà lại lùi về hướng tầng khí quyển.
Các Kinetic bombardment cũng dần bổ sung năng lượng.
Với khả năng cơ động của chiến hạm Lâm Bố, nếu anh ta thực sự muốn chạy thoát thì rất khó bị bắn trúng, nên không muốn lãng phí nguồn năng lượng này.
Đường Thiên Tâm nhìn vào Tinh Đồ lập thể trống rỗng của Thái Dương Hệ, chấm màu lục quật cường hơn bất kỳ ai kia, đã tắt.
Cô chống tay lên bục chỉ huy, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Rõ ràng đã từng chứng kiến biết bao nhiêu đồng đội hy sinh, nhưng chưa một lần cảm thấy chạnh lòng, lòng đau như thể tan nát.
Rõ ràng trước hôm nay, mình và cái tên tân binh Trần Phong này chưa từng nói với nhau câu nào.
Vậy thì tại sao?
Tại sao lại khó chịu như vậy?
Trong hình chiếu mạng lượng tử tần số thấp của Chiến Tuyến Tự Do, xuất hiện một hình ảnh mô phỏng.
Đó là đầu của Trần Phong, vẫn được bọc trong chiếc mũ giáp chiến thuật, một mình cô độc lơ lửng trong không gian sâu thẳm của vũ trụ.
Hắn đã chết thật rồi.
Hắn hết sức thần bí.
Hắn như một ngôi sao băng đang vùng dậy, xuyên thủng cả bầu trời, để lại một vầng sáng rực rỡ, nhưng chỉ sau một khắc thì tiêu tan.
Nhìn cảnh này, Đường Thiên Tâm lại nhớ đến bài hát của Chung Lôi đại sư của một ngàn năm trước.
Anh hùng "Không Hỏi Nơi Đến, Không Hỏi Đường Về".
Kim-001 của Lâm Bố chịu trách nhiệm nắm giữ và vận chuyển hình ảnh mô phỏng này.
Đợi khoảng chừng hai phút, Kim - 001 đột nhiên bẻ cong, sau đó lại nhào về phía quỹ đạo Trái Đất, lao thẳng đến cái đầu Trần Phong.
Kinetic bombardment của Radium lại bắt đầu bổ sung năng lượng!
Nhưng đã trễ một bước, Kim - 001 chém xuyên qua mũ giáp chiến thuật của Trần Phong, đồng thời, còn giăng một tấm lưới lớn từ dưới thân máy, hung hăng kéo nó vào trong.
Lâm Bố đã lấy lại được cái đầu của anh hùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận