Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 181: Tôi Chỉ Giảng Một Lần Thôi

Trần Phong không hề biết u Tuấn Lãng và Mạnh Hiểu Chu đã âm thầm thương lượng những gì và dự định của hai người họ là gì.
Nhưng tư tâm của u Tuấn Lãng không hề mâu thuẫn với ý định muốn thu gom thật nhiều tiền của Trần Phong, mà còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Trần Phong chứng kiến toàn bộ sự thay đổi u Tuấn Lãng từ một kẻ lười nhác đột nhiên trở nên chuyên cần chịu khó, đến nỗi cái khuôn mặt núc ních của anh ta cũng sắp biến thành hình elip trứng ngỗng rồi, thật là thảm.
Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, u Tuấn Lãng bay tới bay lui khắp trong nước, thậm chí có những ngày nhận tham gia tới 3 chương trình tạp kỹ; đến cả thời gian rảnh rỗi ngồi trên máy bay cũng được tận dụng triệt để, anh ta thường dùng máy tính bảng để xem các tài liệu giảng dạy video mà học thanh nhạc, hoặc hung hăng gặm mấy cuốn sách về các tác phẩm vĩ đại.
Mập mạp vốn nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ rất nhanh, thậm chí, có thể thay đổi ham thích của bản thân, nhưng trong lúc bất tri bất giác, thời gian phóng cái vèo, anh ta còn chưa kịp cảm thấy mệt mỏi, thì sáu ngày đã trôi qua, như một cái nháy mắt.
Cuối cùng, khi u Tuấn Lãng nhận được tập tin khúc phổ hoàn chỉnh và toàn bộ ca từ bài hát từ Trần Phong, anh ta kích động đến mức xém rớt nước mắt.
Mãi đến tận giờ phút này, anh ta mới dần hiểu rõ, hóa ra niềm ham thích đối với âm nhạc không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, càng không phải vì trốn tránh công việc khô khan nhàm chán ở tập đoàn mà mượn cớ.
Mặc dù mình, u Tuấn Lãng, có chút lười nhác, ngay cả vóc dáng và sự quản lý sức khỏe của bản thân vẫn lộn xộn rối tinh rối mù, nhưng đối với những thứ mà mình thực sự yêu thích, mình nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn, sẽ không để thua người khác!
Trần Phong cũng bị khiếp sợ bởi thái độ làm việc hung tàn và cường độ làm việc cực cao của Mập Mạp những ngày qua, cảm khái nói: "Thảo nào anh không thích hợp với công việc quản lý xí nghiệp, có lẽ có thời điểm chính anh cũng không hề hay biết, anh đã yêu thích ca hát đến nhường nào. Một người vĩnh viễn đứng tại chỗ, vừa không có thiên phú, lại chẳng có ham muốn địa vị, một khi gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, thì dù có nỗ lực đến thế nào, thì cuối cùng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì cả."
u Tuấn Lãng mờ mịt: "Sư phụ, anh đang nói cái gì vậy?"
"Không có gì, anh đi đi. Trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, ngày mai hẳn bắt đầu luyện hát, nhìn bộ dạng của anh lúc này mà xem, ốm tụt quần. Xin anh đi mua vài bộ quần áo vừa người mà mặc đi, đừng có làm mất mặt mũi của 'phú nhị đại' nữa. Anh nhìn mấy người thế hệ thứ 2, thứ 3 của các tỷ phú u Mỹ mà xem, vừa đẹp trai lại vừa phong độ. Anh lại nhìn cha mình một chút thử xem, ông ấy vừa soái lại phong độ ngời ngời như thế, đẹp trai có khác gì Đào Đại Vũ (tài tử TVB) đâu. Còn anh, đứa con trai của ông ấy thì sao đây? Anh mang gen nhac sắc của cha mình rồi 'dậy thì' thành cái dạng này đó hả, không biết xấu hổ sao?"
u Tuấn Lãng bị hắn gầm gừ đến mức che mặt mà khóc, chật vật chạy đi.
Em là con nhà giàu, nhưng em bình dị gần gũi, ủa chuyện này có lỗi sao?
Khuôn mặt em nhiều thịt thì thế nào, càng nhiều thịt càng đáng yêu, tràn đầy khả ái vô cùng dễ mến mà!
Làm gì có người sư phụ nào như anh, cứ thích giẫm đạp lên tôn nghiêm của đệ tử như vậy chứ?
Tiễn Mập Mạp đi rồi, Trần Phong lại đến công ty, nơi này vừa hoàn thành
Đưa đi Bàn Tử, Trần Phong lại đi đến phòng thu âm mới xây dựng của công ty, cùng với nhà sản xuất âm nhạc vừa dùng mức lương cao để 'đào' về, hắn đeo tai nghe lên, lắng nghe Tần Lộ luyện hát.
Cơ hội đến với Tần Lộ, không phải bởi vì cô nàng há mồm ngậm miệng đều phải nói rằng phải sinh khỉ con cho Trần Phong, mà là tại thời khắc mấu chốt, cô nàng đã đứng ra bênh vực Trần Phong, sau đó, dựa vào nỗ lực của chính mình, cộng với sự tranh thủ la liếm mà có.
Dù thế nào, cũng không thể phủ nhận năng lực đích thực của Tần Lộ, bằng không, lúc trước Trần Phong cũng đã không đồng ý cho cô nàng hát đoạn Demo rồi.
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, yêu cầu của Trần Phong đối với chất lượng bài hát cực kỳ hà khắc, thậm chí, xoi mói đến độ bất kể thân sơ.
Cũng không thể trách hắn vì sao lại quá nghiêm khắc như vậy được, dù sao trong lòng của hắn cũng tồn tại bản nguyên gốc, hát tốt hay không, vừa nghe là rõ ràng.
Từ lúc Trần Phong bước vào phòng thu âm, nhà sản xuất âm nhạc đặc biệt nổi danh, đang làm việc bên trong, không nhịn được mà ném một nửa tâm tư lên người Trần Phong.
Nhà sản xuất âm nhạc này không nổi tiếng nhờ tài hoa sáng tác, thứ mà anh ta am hiểu chính là lĩnh hội lý niệm của người sáng tác, cũng liên tục giúp ca sĩ điều chỉnh giọng hát và phát âm.
Anh ta là một trong những người có thể nắm bắt chuẩn âm và vận luật hàng đầu trong nước.
Hiện tại, nhà sản xuất âm nhạc này vô cùng tò mò, đến tột cùng thì cái người được xưng là thiên tài sáng tác, ngọn cờ đi đầu của mấy chục năm qua, Trần Phong lão sư, có mấy phần bản lĩnh đây?
"Này anh, làm phiền anh vào trong bảo Tần Lộ hát hết 10 ca khúc một lần đi. Cũng đã luyện được 3 ngày rồi, nếu là một ca sĩ chuyên nghiệp thì ắt hẳn có thể miễn cưỡng hát một lúc toàn bộ chứ?"
Trần Phong vẫy vẫy tay với nhà sản xuất âm nhạc.
Gần đây công ty tuyển quá nhiều nhân viên mới, nên hắn vẫn chưa kịp nhận biết danh tính của từng người, cho nên, bình thường đều không gọi tên.
Trong lòng của nhà sản xuất không mấy thoải mái, dù sao tôi cũng là một người nổi tiếng mà, cho dù không bằng anh, thì cũng xứng đáng được gọi bằng một cái tên chứ?
Có điều, khó chịu thì khó chịu, dù sao người ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê mình rồi, nhà sản xuất đứng dậy.
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà thọt một câu: "Mặc dù cô ấy đã luyện qua toàn bộ bài hát rồi, nhưng nếu Trần lão sư muốn chỉ dẫn cô ấy, thì vẫn nên nghe từng bài từng bài một. Nghe một lúc nhiều bài như vậy, chưa chắc anh đã nghe được cẩn thận."
Trần Phong lắc đầu: "Anh cứ làm theo những lời tôi dặn là được. À đúng rồi, đừng nói cho cô ấy biết rằng tôi cũng ở đây, tránh cho cô ấy khẩn trương."
"Được, Trần lão sư."
Tiếng 'lão sư' đọc rất tròn vành rõ chữ, vô cùng nặng.
Trần Phong có thể hiểu được sự phẫn uất của đối phương.
Đối với suy nghĩ của một người bình thường, thì có vẻ yêu cầu của hắn thật vô lý.
Dù là một nhà sản xuất âm nhạc giỏi đến mức nào, cũng không thể nào tinh chỉnh 10 bài hát cũng một lúc.
Nhưng Trần Phong sẽ không giải thích gì cả, uổng phí nước miếng, mà thời gian thì vô cùng quý giá.
1 giờ trôi qua, Tần Lộ đi ra.
Vừa thấy Trần Phong ở bên ngoài, cô nàng lập tức kinh hô một tiếng: "A! Lão sư, sao anh lại tới đây?"
Bây giờ cô nàng đã học được thói quen trực tiếp gọi Trần Phong lão sư rồi.
So với người khác thì có vẻ thân mật hơn nhiều, nhưng không hề sỗ sàng.
Trần Phong ngồi ở trên ghế, nghiêm mặt, khoanh hai tay: "Tiến triển của cô quá chậm, tôi cực kỳ không hài lòng."
Lúc trước khi lựa chọn tiếp nhận Tần Lộ, ngoại trừ quan hệ cá nhân ra, Trần Phong còn xem trọng tài năng của cô nàng nữa.
Giọng nữ trung của cô nàng có thanh tuyến rất đặc biệt, nhưng nếu yêu cầu lực bộc phát âm cao, thì cô nàng vẫn có thể làm rất tốt.
Hơn nữa, cái cách mà cô nàng hát có thể trả lại nguyên vẹn bản gốc cho ca khúc, có thể chuyển đổi những ca khúc mà Trần Phong 'chuyên chở' về, trả lại y chang bản gốc.
Tần Lộ khẩn trương đến mức run lập cập.
Mà nhà sản xuất âm nhạc đứng bên cạnh cô nàng thì lại tỉnh bơ, không hề biến sắc.
Trần Phong nói "Có máy ghi âm không?"
Nhà sản xuất lập tức đáp: "Có."
"Tốt, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói tiếp theo của tôi đều phải ghi âm lại. Sau này, Tần Lộ từ từ 'tiêu hóa' nó, tôi chỉ giảng qua một lần này mà thôi. Là gặp gió mây liền hóa rồng, hay là vùng vẫy đập nước công dã tràng, đều phụ thuộc vào nỗ lực của cô."
Dứt lời, Trần Phong hít sâu một hơi, bắt đầu dùng tốc độ kinh người, từng câu từng chữ giảng giải.
"Câu đầu tiên, âm vực của cô quá cao. Cảm xúc của đoạn mở đầu bài hát phải thật nhẹ nhàng, tự như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy qua rừng rậm, khiến người ta có cảm giác như đang ngắm hoa lan trong sơn cốc, xinh đẹp mà thanh cao như vậy. Cho nên, hơi thở nơi này nên kéo dài một chút, âm cuối không được dừng quá đột ngột, nên ngân ra, chặn ngay tiếng đàn tranh..."
"Chỗ này, phát âm của cô chưa được chuẩn lắm, lúc hát nên thu lại hơi thở..."
"Trong câu này, thông thường âm cuối sẽ rơi thật nhanh, kết thật nhanh, là một nốt giáng, nhưng cô vẫn chưa xử lý tốt.."
Ước chừng sau một tiếng, Trần Phong thở phào một hơi, đứng dậy: "Được rồi, tôi chỉ nói đến đây thôi. Lần sau, tôi muốn nghe được thành phẩm."
Hắn không muốn nhiều lời nữa, nhanh chân rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận