Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1497: Điểm Cuối Của Vũ Trụ

Mười một năm sau, năm 3021.
Trần Phong và Đường Thiên Tâm tay nắm tay, sóng vai nhau đứng trước cánh cổng của một tiểu khu đầy cây xanh.
Tiểu khu này chính là di chỉ của chung cư Duyệt Lai.
Trong vòng tay trái của Trần Phong, là một cô bé vừa đầy tháng.
Đường Thiên Tâm híp mắt cười, trêu cô bé: "Khánh Đô, nào, cười cho mẹ một cái."
Cô bé trợn mắt, y một khuôn đúc ra với Đường Thiên Tâm: "Mẹ, mẹ thật nhàm chán."
Đường Thiên Tâm cười khúc khích.
Cô nhìn về phía Trần Phong bên cạnh, hắn đang ngẩn ngơ nhìn cánh cổng tiểu khu: "Sao vậy? Nhớ cô ấy à?"
Trần Phong gật đầu: "Ừm."
Trần Phong nói xong, nghiêng đầu, cưng chìu nhìn con gái, trên mặt lộ ra một tia cô đơn khó có thể che giấu.
"Anh đã lừa mọi người."
“Cái gì?” Hai cô gái, một lớn một nhỏ, đồng thanh hỏi.
Trần Phong thở dài: "Anh có sinh mệnh vĩnh hằng."
Cả hai cùng im lặng.
Điều này có nghĩa gì, không nói cũng tự hiểu.
Cho dù công nghệ cryonics ngày nay đã tiên tiến hơn lúc trước, nhưng có kéo dài tuổi thọ ra sao, thì nhân loại vẫn phải chết.
Vĩnh sinh, nhìn thì có vẻ đẹp, nhưng cũng đồng nghĩa với việc một ngày nào đó, Trần Phong sẽ rơi vào nỗi cô đơn vô tận.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến người ta kinh hãi.
Nhưng đây là sứ mạng của hắn.
Còn có một cuộc chiến vĩnh hằng đang chờ đợi hắn.
Đường Thiên Tâm chậm rãi siết chặt tay hắn: "Nhưng anh sẽ luôn nhớ đến bọn em mà, đúng không?"
Trần Phong mỉm cười: "Nhất định rồi."
Nhưng trong lòng thầm nói.
"Thực xin lỗi."
Xin lỗi, quá khứ của tôi.
Xin lỗi, tương lai tôi.
Cô chỉ là một người bình thường, nên có hạnh phúc của 'sinh lão bệnh tử' như những người bình thường.
Cái chết, theo một nghĩa nào đó, chính là một may mắn rất lớn.
Nhưng khoảnh khắc hắn bước đi trên con đường này, tất cả những điều tốt đẹp đã không còn tồn tại nữa.
......
Trần Phong từ từ mở mắt.
Hắn đang nằm trên một chiếc giường gỗ, động một cái là kêu cót két.
Đây là một cabin đơn giản.
Có một cái bàn gỗ và một vài cái ghế gỗ bên trong.
Bên ngoài đang vang lên tiếng hát du dương.
Trần Phong đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài, non nước hữu tình, trời xanh mây trắng.
Chung Lôi đang ôm cây đàn trong ngực, ngồi ở chỗ đình nghỉ mát cạnh bờ hồ phía trước.
Cô nhắm mắt, ngón tay khẽ gảy dây đàn, tiếng hát du dương vừa rồi đến từ cô.
Lộ Vy đang ngồi cạnh Chung Lôi, những ngón tay khéo léo của cô ấy nhảy múa như những tinh linh nhỏ bé trên cây đàn piano trắng.
Bài hát này chính là "Giấc mộng Virgo".
Ông bà, cha mẹ của Trần Phong, Đường Thiên Tâm, con gái Trần Khánh Đô, Phồn Tinh, Đồng Linh, Lâm Bố, Frides, Âu Thanh Lam, Âu Tuấn Lãng, Lại Ân, Đinh Hổ, Sergey Franky, Đổng Sơn, Tần Quang, Chu Đông Lai, Dương Quốc Định, Lâm La, Navilon ...
Những người này đang ngồi vây quanh một vòng tròn.
Mọi người nghe thấy tiếng hắn mở cửa, tất cả đều quay lại nhìn hắn.
Chung Lôi ngừng hát, nhìn hắn mỉm cười: "Cuối cùng anh đã tỉnh rồi."
Trần Phong gãi đầu: "Đây là đâu?"
Con gái Trần Khánh Đô: "Đây là điểm cuối của vũ trụ đó ba."
. . .
Năm 3221, Trần Khánh Đô 12 tuổi tỉnh lại sau khi đông lạnh.
Cô bé nhẹ nhàng nhấc nắp cabin đông lạnh lên, ngồi thẳng dậy.
Vươn người duỗi eo, mặc trang giáp sinh hóa bó sát vào người, bước ra khỏi cabin.
Phía xa xa đằng trước là một hành tinh khổng lồ, đang từ từ quay quanh một hằng tinh khổng lồ màu đỏ.
Tinh vân phóng xạ bám theo vòng quay của nó, lăn ra bên ngoài bề mặt hành tinh, tạo thành một xoáy hình xoắn ốc.
Các dãy núi trên bề mặt tinh cầu nằm so le với nhau, trùng trùng điệp điệp.
Toàn bộ tinh cầu được bao phủ bởi bầu khí quyển bị sunfua hóa mờ nhạt, vùng biển đỏ thẫm màu gỉ sắt nổi lên với những con sóng hình con nhím đặc biệt, giống như chất lỏng từ tính.
Trần Khánh Đô mỉm cười, chính là nơi này, đến nơi rồi.
Hai giây sau, hình ảnh quét ba chiều của tinh cầu được ghi lại. Cô bé kết nối với liên lạc lượng tử tầm siêu xa, nói: "Báo cáo bộ chỉ huy, tôi đã tìm thấy mẫu tinh Mizu. Có thể thông báo cho các nhà thám hiểm khác trở về, hoặc đến tụ họp với tôi bên này."
Lúc này, đã 211 năm trôi qua kể từ trận chiến giữa trung tâm Ngân Hà, cuối cùng nhân loại đã tìm thấy mẫu tinh của tộc Mizu mà nhân loại đã phỏng đoán hơn 1000 năm tại ranh giới của đầu bên kia của dải Ngân Hà, sau đó, thành lập một căn cứ ở đây.
Người đầu tiên đặt chân lên mẫu tinh Mizu chính là Trần Khánh Đô, con gái của Trần Phong và Đường Thiên Tâm.
Gần 200 năm qua, Trần Khánh Đô đã ngủ trong tình trạng đông lạnh thể lý.
Đông lạnh thể lý là một công nghệ Cryonics mới của nhân loại, hình thành bằng cách kết hợp giữa kết nối tuyệt đối và kiểu đông lạnh mới. Đặc điểm lớn nhất của nó là chức năng thể lý trong cabin đông lạnh có thể gần vô hạn với trạng thái đông lạnh, nhưng tư duy vẫn có thể hoạt động trong không gian ảo với cái giá bỏ ra cực thấp.
Đông lạnh sinh lý giúp tiết kiệm đáng kể thời gian của nhân loại, kéo dài tuổi thọ cho nhân loại.
Tuổi sinh học của Trần Khánh Đô chỉ mới 12 tuổi, nhưng cô bé vẫn luôn nghiên cứu học tập trong không gian ảo gần 200 năm qua.
Đã hơn 200 năm kể từ khi Trần Phong phá hủy thông đạo trung tâm Ngân Hà, nền văn minh nhân loại đã trải qua những thay đổi to lớn.
Nhân loại vẫn luôn tiêu hóa những kiến thức mới từ thể tiến hóa của tộc biểu sinh, đồng thời, họ chưa từng dừng lại việc nghiên cứu các quy luật và trường lực còn lại trong pháo Dũng Động Ngân Tâm, không ngừng hấp thụ kiến thức vượt ra ngoài ranh giới của vũ trụ.
Để có được tốc độ tư duy nhanh hơn, tiếp thu nhanh chóng những thứ nằm ngoài hệ thống tri thức hiện tại của nhân loại, Frides Sergey đã phải bỏ ra cái giá hy sinh rất lớn. Anh ta đã thực hiện lại con đường mà Trần Phong đã đi năm đó, lượng tử hóa tư duy của mình và gửi vào lỗ đen, tự biến mình thành sinh mệnh lỗ đen.
Lỗ đen mà anh ta lựa chọn để mang sinh mệnh chính là lỗ đen Ngân Tâm, chính là lỗ đen trung tâm Ngân Hà đã được phục hồi thành dạng hình cầu.
Đây là một lỗ đen siêu khổng lồ có khối lượng lớn nhất, trọng lực mạnh nhất và hiệu ứng sụp đổ cao nhất mà nhân loại có thể chạm vào trong thời điểm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận