Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 336: Vừa Gặp Đã Quen

Đổng Sơn lão đầu vừa khóc vừa gào: "Tôi biết nó sẽ như thế này mà! Sau khi độ thức tỉnh gen của nhân loại đạt 35%, sẽ nảy sinh những thay đổi không thể tưởng tượng nổi, chúng ta sẽ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới mà chúng ta chưa bao giờ nghe nói đến, thậm chí còn không dám tưởng tượng! Thậm chí, bộ não có thể tương tác với vũ trụ! Nhưng tại sao cậu lại đến muộn như vậy? Tại sao?! Nếu cậu sinh ra sớm hơn một trăm năm, chỉ cần cậu có thể sinh thêm vài đứa con, chúng ta sẽ có thêm nhiều chiến sĩ và nhà khoa học giống như cậu, lúc đó thì chúng ta cần gì phải sợ Radium nữa? Tôi hận!!"
Đổng Sơn tèm lem nước mắt nước mũi, khóc một trận hồi lâu.
Muốn khuyên cũng khuyên không nổi.
Trần Phong hiểu rất rõ tâm trạng của ông ta.
Ông ta đã sống đến 170 tuổi, ông ta chính là một hóa thạch sống hiếm hoi trong thời đại này.
Ông ta đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến trăm năm, từ đầu đến cuối, không sót một giây.
Ông ta chứng kiến cảnh nhân loại từ 20 tỷ người trong thời kỳ hoàng kim, xuống còn 3 tỷ người sống lay lắt kéo dài hơi tàn, 4 tỷ người bị bắt làm nô lệ. Trong lòng không vướng mắc cái gì mới là điều kỳ lạ.
Chờ một lúc lâu sau, Đổng Sơn mới từ từ bình tĩnh, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi là Đổng Sơn. Bắt đầu từ hôm nay, tôi là cán bộ khoa học của tiểu đoàn Thiên Tâm, đồng thời, là trợ thủ khoa học cá nhân của Trần Phong, chịu trách nhiệm bảo dưỡng trang bị của cậu ta, điều tra theo dõi tình trạng thể chất cá nhân và lấy mẫu dịch gen với cường độ thích hợp."
Trần Phong: "..."
"Trợ thủ của tôi là u Dương Chính Hoa và đoàn đội của anh ta, tiến sĩ Scott Mitchell, cùng với một số nữ nhân viên y tế đến từ viện khoa học sinh mệnh sẽ đến sau."
Đường Thiên Tâm điềm tĩnh gật đầu: "Vất vả cho mọi người."
Đổng Sơn: "Không vất vả gì cả, Đường đội trưởng, cô bận gì thì cứ đi đi. Tôi và người anh em Trần Phong này vừa gặp như đã quen thân từ lâu, những chuyện kế tiếp cứ để chúng tôi tự mình bàn bạc với nhau là được rồi. Sau khi xong việc, tôi sẽ đến gặp cô sau."
Chờ Đường Thiên Tâm rời khỏi, Đổng Sơn yêu cầu Trần Phong đổi sang Ưng Kích Giáp phiên bản cường hóa.
Trần Phong chuyển thành hình thái trang giáp, thực hiện một vài thao tác đơn giản trong phạm vi nhỏ của phòng họp, cũng không tệ lắm, quả nhiên cái gì định chế riêng cho mình cũng sẽ tốt cả.Tính năng trên mọi phương diện đều được cường hóa lên rất nhiều, điều khiển vô cùng dễ dàng.
Chỉ tiếc là không gian quá hẹp để có thể triệu hoán hình thái xung kích hoặc hình thái tối tân, cũng không có cách nào để thử động cơ truyền động cong một chút.
Trần Phong chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Lão đầu vui vẻ nhìn hắn, nhưng biểu hiện cực kỳ quỷ dị, vừa hài lòng vừa thất vọng.
"Đổng lão đầu, có việc gì thì ông cứ nói thẳng."
"Haizz, tại sao cậu lại chọn trở thành một chiến sĩ thay vì một nhà nghiên cứu khoa học? Nếu cậu đã có thể nhận được sự ban phước từ trí tuệ của vũ trụ, âm thầm nắm bắt những thông tin tun tức ngoài sức tưởng tượng như vậy, nếu cậu làm nghiên cứu khoa học thì sẽ thật tốt biết bao."
Trần Phong trong lòng mừng thầm, ông ta đã cắn câu rồi!
"Cũng không còn cách nào, tôi sinh ra và tồn tại là để chiến đấu, chí hướng cả đời của tôi là chết trận nơi sa trường."
“Haizzz!” Lão đầu lại ôm đầu, thở dài: “Tuy rằng chí hướng của cậu rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối.”
Trần Phong thuận miệng thuyết phục ông ta: "Ông là một người vì khoa học mà, tôi có thể hiểu được. Kỳ thực, gần đây vì không thể tiến hành huấn luyện chiến đấu, nên lúc rảnh rỗi tôi cũng có tự mình nghiên cứu vài thứ. Tôi cũng đang tranh thủ để tạo chút thành tựu trên lĩnh vực khoa học."
Lão đầu vui mừng khôn xiết: "Thật không?"
"Chắc chắn 100%!"
"Hiện tại cậu đã học đến bước nào rồi? Cậu đã thông qua khảo hạch thạc sĩ chưa? Còn bao lâu nữa thì có thể lấy bằng tiến sĩ? Kể từ 20 năm trước, tôi đã hướng dẫn nghiên cứu sinh trong viện Titan thi tiến sĩ đấy. Người trong giang hồ còn gọi tôi là tiến sĩ súng máy, chính là vì những nghiên cứu sinh trong tay tôi đều có thể lấy bằng rất nhanh! Để tôi dạy cho cậu!"
Trần Phong cực kỳ bình tĩnh: "Không cần phiền đến ông đâu, tự tôi nắm bắt là được rồi. Chờ khi nào tôi lấy ra được thành quả, chúng ta cùng nhau thảo luận đi. Ông chỉ cần biết, một nhân loại Ngân Hà như tôi nhất định sẽ có chỗ phi thường là được rồi."
Nếu chúng ta không nói về nó nữa, chúng ta vẫn có thể là bạn.
Tiến sĩ?
Tôi còn chưa tốt nghiệp tiểu học, bạn nhé!
Cũng may chính mình không có lỡ miệng nói cái gì, bằng không, sau này hắn cầm ra cái luận văn của một học sinh tiểu học cho ông ta nhìn, ông ta sẽ chịu nghiêm túc mà nhìn nó chắc?
Đổng Sơn lập tức tin tưởng: "Được."
Trần Phong vỗ vỗ bờ vai của ông ta: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta vừa gặp nhưng đã như quen thân từ lâu, đi làm hai chén không?"
Lão Đổng hai mắt sáng choang: "Được!"
Dụng cụ trị liệu nguyên tử ngay lập tức bày rượu Erguotou, vịt nấu chao, đậu phộng ngâm rượu, đậu hũ khô cay...
Bàn họp đầy ắp đồ ăn!
Cả hai bắt đầu trò chuyện sôi nổi, khí thế ngất trời.
Trần Phong ở bên cạnh nói bóng nói gió, thăm dò thêm nhiều tin tức.
Nói chuyện một hồi, hắn mới hiểu ra, hắn mới biết được, lần này lão đầu đã hy sinh rất rất nhiều.
Lão đầu có một gia tộc lớn ở nội viên Titan, đời đời con cháu chắt cộng lại cũng được 300 người, hầu hết đều tham gia nghiên cứu khoa học.
Khi gia tộc tiễn ông ta, rất nhiều người đã rơi nước mắt.
Tuổi thọ của lão đầu vốn không còn nhiều, và cho đến khi hoàn toàn chiến thắng Radium, ông sẽ không trở về.
Vì vậy, kể từ thời điểm ông rời khỏi viện Titan, về cơ bản, ông sẽ phải chết ở bên ngoài.
Lời tạm biệt này chính là một lời vĩnh biệt.
"Haizz!"
"Haizzz!!"
Hai anh em chênh lệch gần 150 tuổi, ngồi trong phòng họp, anh một cốc, tôi một cốc Erguotou, rồi hai miếng đậu phộng, rồi một ít đậu phụ khô cay, mỗi người có một nỗi niềm riêng.
"Chắt gái của tôi vừa mới tròn đầy tháng! Tôi còn chưa ôm con bé được mấy lần!" Đồng lão đầu lại ực một ngụm: "Haizz!"
Trần Phong nhìn nửa khuôn mặt đỏ bừng của ông, đột ngột hỏi: "Lão đầu, kỳ thực với thân phận của ông, ông đâu cần đích thân tới đây đâu? Trước đó, tôi có nghe nói ông là trợ thủ của u Thanh Lam, có phải là nhóm hạng mục của các ông gặp phải vấn đề khó khăn gì mà không thể vượt qua nổi không? Cho nên ông mới nản lòng thoái chí ra đi? "
Nếu Đông Sơn vẫn còn ở trạng thái hoàng kim như ban đầu, thì ông ta nhất định có thể đánh hơi được ý định thăm dò trong lời nói của Trần Phong.
Nhưng bây giờ, ông ta say rồi.
Rượu vào việc hỏng, là một chân lý vĩnh cửu.
Trần Phong cũng thật tàn nhẫn, ngay cả một lão nhân 170 tuổi trên bàn rượu cũng không chịu buông tha.
Ai có thể chịu được điều này?
"Đúng vậy! Hoàn toàn bị mắc kẹt. Chúng tôi chưa bao giờ gặp phải cửa ải khó khăn như thế, thật tuyệt vọng. Cũng không đúng, ngay từ đầu, chúng tôi đã có thể phát hiện ra rằng, hiện tượng này là một sự trùng hợp ngẫu nhiên cực lớn, thứ này không thuộc về khoa học công nghệ của nhân loại. Ợ... "
Lão đầu vừa nói vừa xoa xoa mặt, dường như đang nhớ lại một câu chuyện cũ đau đớn nào đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận