Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1067: Đừng Nhắc Tới Quá Khứ

Nếu Trần Phong còn sống, điều này lập tức trở thành một vấn đề lớn.
Phồn Tinh chăm chú nhìn hắn.
Trước tiên, cô nắm lấy tay Trần Phong: "Không, anh quả thực đã chết rồi."
Trần Phong nhướng mày: "Vậy thì chuyện gì đang xảy ra? Không phải tôi đã yêu cầu cô đông lạnh thi thể của tôi rồi chuyển nó vào địa tâm à? Nhưng tại..."
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay của hắn vô thức dùng lực.
Làn da của bàn tay nho nhỏ trong lòng bàn tay hắn rất mịn, khi chạm vào còn mang theo cảm giác âm ấm và âm ẩm, như thể lòng bàn tay đang đổ mồ hôi vì căng thẳng vậy.
Cảm xúc lúc này chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: "chân thực".
Trước nay chưa từng có chân thực, so với bộ phim mô phỏng ảnh ba chiều chân thực nhất mà hắn từng trải nghiệm qua trong tinh hệ Ảnh Tử của thế kỷ 31 ở tuyến thời gian cuối cùng, thì đúng là rất chân thực.
Nhưng điều này không phù hợp với lẽ thường.
Hắn nhớ rõ ràng là mình không hề chuẩn bị cơ thể nhân loại cho Phồn Tinh, nhưng hiện tại, xúc cảm lại chân thực đến mức hắn không tài nào hiểu nổi.
"Cô đã vi phạm quy trình đặt trước của tôi, tự chuẩn bị cho bản thân cô một cơ thể mô phỏng con người?"
Trần Phong hỏi.
Phồn Tinh lắc đầu: "Không phải, là tôi tái tạo lại ý thức của anh bên trong mạng lượng tử. Bây giờ anh đã trở thành đồng loại của tôi, cho nên, tôi và anh có thể cảm giác được sự tồn tại của nhau."
Trần Phong kinh hãi: "Cái gì? Không thể nào! Quả đúng là tôi đã từng tồn tại dưới hình thái trí thông minh lượng tử. Nhưng hiện tại không có năng lượng khổng lồ hỗ trợ số hóa tư duy của tôi, cũng không có lỗ đen để tôi gửi gắm linh thể tinh thần. Chuyện này quá đỗi hoang đường. Hiện tại, tôi cùng lắm chỉ là sản phẩm vật chất hóa của vật mang ký ức mà cô đọc ra thôi. Tôi không thể là tôi được. Chắc chắn tôi đã chết rồi, hiện tại tôi chỉ là một mảnh dữ liệu thôi!"
Phồn Tinh chợt nói: "Chẳng lẽ anh không biết rằng tư duy của anh vẫn luôn nằm giữa phức hợp bão lượng tử của tư duy người bình thường và phức hợp của tư duy trí tuệ lượng tử ư?"
"Hửm?"
Phồn Tinh: "Sau khi anh chết, tôi đã đông lạnh cơ thể của anh như những gì anh phân phó rồi."
"Sau đó, cô đã liên kết thần kinh rồi đọc ký ức của tôi?"
Phồn Tinh ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
Trần Phong: "..."
"Nhưng tôi chỉ muốn thử xem một chút mà thôi. Không ngờ lại thành công. Nếu tư duy của anh mà đơn giản, thì ngay lúc anh vừa chết, ký ức của anh đã bằng 0 rồi. Thế nhưng, tôi lại có thể đọc ra, hơn nữa, hiện tại anh còn có thể thức tỉnh trong không gian ảo do mạng lượng tử tổng hợp mà tôi tạo ra, cứ như một người bệnh nặng vừa được chữa khỏi vậy, bấy nhiêu thôi đã có thể chứng minh phán đoán của tôi rồi. "
Trần Phong im lặng hồi lâu.
Hắn phải bỏ ra rất nhiều nghị lực mới có thể chấp nhận được sự thật rằng bản thân đáng lẽ phải chết rồi, nhưng lại được tái sinh dưới dạng trí tuệ lượng tử.
Một mặt, kế hoạch của hắn bị xáo trộn.
Mặt khác, hắn lo lắng rằng tư duy của mình không bị đình trệ như thế này, thì liệu hắn có thể phục sinh ở thế kỷ 31 được nữa hay không.
Ngộ nhỡ không được, chẳng phải là...
Haizz!
Loạn.
Cả cái giang hồ này ... loạn cả rồi.
Hắn rất tức giận.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Hắn chậm rãi hỏi: "Phồn Tinh, tại sao cô lại muốn thử? Cô có biết điều này sẽ đem đến hậu quả thế nào không?"
Phồn Tinh lộ ra vẻ ngượng ngùng và xấu hổ: "Anh không hề giấu giếm trí nhớ của mình với tôi."
Trần Phong gật đầu, "Ừm."
Kể từ năm 2263, sau khi thế hệ mới của viện nghiên cứu Titan cuối cùng đã phát triển thành công kỹ thuật liên kết thần kinh, để nâng cao hiệu suất công tác của Phồn Tinh, Trần Phong đã chia sẻ trí nhớ của mình với Phồn Tinh.
Sau khi Phồn Tinh ra đời, cô đã thể hiện một loại tính cách hoàn toàn khác so với trước đây, vô cùng khó hiểu.
Cô rất trầm mặc ít nói, hầu như chẳng bao giờ nói chuyện phiếm với hắn.
Thậm chí Trần Phong thỉnh thoảng lại tự hỏi liệu hắn có viết sai chuỗi code nào khi xây dựng nội hạch của cô hay không.
May mắn thay, khuôn mẫu hành vi của Phồn Tinh vẫn tuân theo thiết lập ban đầu của hắn, cho nên, hắn cũng không quá để ý làm gì.
Hắn tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng, một Phồn Tinh luôn ổn định trong rất nhiều tuyến thời gian, cuối cùng lại làm ta một hành động mất kiểm soát thế này.
Cô như thế này khác gì cái câu: không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì làm cho người ta kinh hãi?
Bị Trần Phong thẩm vấn, vẻ mặt của Phồn Tinh thay đổi mấy lượt, đầu tiên là biểu hiện một chút rụt rè, sau đó dần dần bình tĩnh lại, vô cùng thản nhiên.
Cô nhìn Trần Phong rồi nói: "Có 2 lý do. Thứ nhất, tôi nhìn thấy kiếp trước kiếp này của tôi và anh trong trí nhớ của anh. Tôi có chút không cam tâm."
"Không cam tâm gì?"
"Không cam tâm vì tôi và anh chỉ là quan hệ lệ thuộc thông thường. Trước kia, tôi từng hứa với anh một chuyện..."
Trần Phong xua tay: "Đừng nhắc tới quá khứ nữa."
Phồn Tinh phớt lờ hắn. tự lẩm bẩm: "Tôi muốn thực hiện lời hứa của mình. Cho dù là chính tôi mô phỏng ra cũng được, anh có là giả thì cũng không quan trọng. Lúc đó, tôi chỉ ôm tâm lý thử một lần xem sao, nhưng sau khi thành công tôi mới phát hiện, anh chính là anh, vô cùng chân thật."
Trần Phong: "Còn nguyên nhân thứ hai?"
"Kể từ khi tôi được sinh ra với ý thức tự chủ, tôi đã sử dụng anh như một nguồn dữ liệu và đối tượng phân tích để thực hiện một phép tính định lượng. Kết luận của tôi cho tôi biết rằng, phải thử cho bằng được, tôi không thể để anh cứ như vậy mà biến mất được."
“Hả?” Trần Phong nhíu mày thật chặt: “Có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận