Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 823: Anh Trai À, Anh Thật Thông Minh!

"Tình hình thế nào?"
Trần Phong áp sát tới, vô cùng mong chờ hỏi.
Frides trước tiên cởi mũ giáp bảo hộ trong suốt xuống, rũ bỏ tro bụi nham thạch bên trong, sau đó hung hăng ho khan một tiếng, "Khụ khụ, anh trai, anh chờ một chút, em nghỉ chút, em thở không nổi."
"À ừ."
Trần Phong gật đầu liên tục, nhìn bộ dạng này của Frides, không hiểu sao lại có chút chua xót.
Anh ta hoàn toàn khác với Trần Phong - một người trông giống một lão soái ca được bảo dưỡng tốt nên nhìn như đang độ tuổi 30, khuôn mặt và tướng mạo của Frides già nua hơn rất nhiều, ít nhất cũng già hơn Trần Phong 10 tuổi.
Tóc thưa thớt trên đỉnh đầu, điển hình của khí hậu Địa Trung Hải, hốc mắt trũng sâu, xương gò má nổi rõ, quầng thâm như những hình xăm lâu năm, cực kỳ khớp với dáng vẻ của một lập trình viên thế kỷ 21, lại kết hợp với bộ quần áo bảo hộ bằng kim loại, thoạt nhìn giống như một tên bác học quái gỡ.
Thỉnh thoảng, Trần Phong sẽ cảm thấy anh ta quá mệt, muốn để anh ta nghỉ ngơi lấy lại hơi.
Tuy nhiên, mặc dù cậu em trai này vô cùng kính trọng Trần Phong, cái gì cũng nghe lời Trần Phong, nhưng chỉ có những chuyện công việc như thế này, Trần Phong có nói gì thì anh ta cũng không thèm nghe, cực kỳ cứng đầu.
Trần Phong có đem anh ta trói lại thì cũng vô ích, dù sao thì đầu óc của anh ta cũng rất lợi hại, trí nhớ siêu tốt, có thiết bị thì anh ta xử lý công việc thực tiễn, không có thiết bị thì anh ta nằm xuống và minh tưởng, linh cảm vẫn mạnh mẽ như cũ.
Bất đắc dĩ, Trần Phong chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì làm, trơ mắt nhìn anh ta ngày ngày nghiền ép bản thân.
May mắn thay, các điều kiện y tế trên Thần Phong 2 gần như đã đạt mức đỉnh cấp, lượng dinh dưỡng cũng do tự tay Frides thiết kế, nên chế độ dinh dưỡng cực kỳ cân bằng, đầy đủ năng lượng.
Frides không ngu ngốc đến mức tự mình tìm đường chết, anh ta rất chú trọng bảo vệ bản thân, liên tục chú ý quan sát các chỉ số cơ thể, cho nên, dù làm việc quá sức thế nào, anh ta luôn có thể kiểm soát yếu tố nguy cơ trong phạm vi thích hợp.
Frides gọi đó là trạng thái cực hạn, còn lập lời thề son sắt rằng anh ta nhất định sẽ không chết trước Trần Phong, cũng sẽ làm việc cho hắn đến giây phút cuối cùng.
Sau khi đợi khoảng chừng 7-8 phút, hô hấp của Frides mới từ từ ổn định trở lại: "Anh trai, anh có biết những sinh vật trong ô mô phỏng số 679 không?"
Trần Phong gật đầu: "Biết, chính là sinh vật dung nham mà chúng ta đã tìm thấy trên hành tinh magma của tinh hệ HTX9987 vào tháng trước. Sao vậy? Tôi nhớ đây không phải là sinh mệnh có trí tuệ mà, đúng không?"
Tinh hệ HTX9987,
Khoảng cách từ nơi 2 người đang đứng và nó chỉ cách nhau một tinh môn.
Đây chính là một tinh cầu đặc biệt kỳ lạ, nằm trong tinh hệ hằng tinh cỡ trung với khối lượng gấp 30 lần Thái Dương, là một hành tinh cỡ lớn rất gần với hằng tinh.
Khối lượng của hành tinh này gấp 107 lần khối lượng của Trái Đất, các nguyên tố cấu thành chính là silic, niken, selen, cacbon, oxy, v.v.
Nhiệt độ bề mặt hành tinh cao tới 3.000 độ C, được bao phủ hoàn toàn bởi magma.
Bầu khí quyển trên bề mặt hành tinh chủ yếu là carbon, oxy và các hợp chất kim loại hóa hơi khác, thoạt nhìn vô cùng trong suốt, nhưng mật độ thể khí có thể so sánh với nước.
Theo thường thức của nhân loại Trái Đất, môi trường như thế này không thể có sinh vật sống.
Nhưng chính trong môi trường khắc nghiệt đó, lại sinh ra một cơ thể sống dạng lỏng, có thể chịu được nhiệt độ cao 3.000 độ, đây có thể xem là một kỳ quan của vũ trụ.
Frides: "Em đã sửa đổi hướng đi của chúng ta, tiến thẳng về phía trước với tốc độ hiện tại. Chỉ cần tinh môn còn chưa bị phá hủy, chúng ta sẽ có thể quay trở lại tinh hệ HTX9987 trong khoảng bảy ngày."
"Sao vậy? Có phải chúng ta đã bỏ lỡ thứ gì đó không?"
"Đúng vậy. Thông tin di truyền của sinh vật dung nham có khả năng ghi lại hình ảnh, thậm chí còn lưu trữ những bức ảnh từ 1 triệu năm trước. Đầu tiên, em đã phân tích gen của chúng, sau đó cưỡng bức chúng phải trải qua quá trình đảo ngược tiến hóa, sau đó thừa cơ đọc thông tin di truyền mà chúng sao chép khi đảo ngược tiến hóa... "
Frides nói 1 đống lớn, Trần đại sư tỏ vẻ, tri thức uyên bác của hắn đã trở lại cảnh giới mù chữ một lần nữa, nhưng hắn có thể miễn cưỡng hiểu được ý của Frides.
Nói tóm lại, Frides đã lợi dụng thiên phúc của người Grass để có thể kết nối trực tiếp với tầng trung gian, từ đó đọc được hình ảnh từ cơ thể của sinh mệnh dung nham.
1 triệu năm trước, một con tàu lớn hình boomerang đã vững vàng bay vào hành tinh dung nham của hằng tinh HTX9987.
Không phải rơi vào, cũng không phải đụng vào, mà từ từ đến gần, rồi chìm xuống từng chút.
Sinh mệnh dung nham hoàn toàn không có mắt, nhưng lại lợi dụng bề mặt cơ thể để cảm nhận những thay đổi tinh vi của bức xạ nền bên ngoài để thâu tóm hình ảnh.
Lúc ấy, có rất nhiều sinh mệnh dung nham đều đã “nhìn thấy” cảnh tượng kỳ diệu này, còn truyền cho nhau.
Hình ảnh này đã trở thành một kiến thức thường thức của sinh mệnh dung nham, còn được khắc vào gen của chúng, rồi được truyền lại cho đến tận ngày nay, sau đó lại bị Frides phân tích ra.
Trần Phong suy tư một chút: "Ý của cậu là, đó là một chiếc tàu cỡ lớn của Mizu?"
"Đúng thế. Chắc chắn là vì không còn đường nào để trốn thoát. nên bọn họ đã chọn cách trốn bên trong hành tinh dung nham. Em nghĩ, con tàu này vẫn còn ở đó."
Trần Phong suy nghĩ một chút nói: "Nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Đã 1 triệu năm rồi, hẳn là đã bị thiêu thành tro rồi."
"Không, chắc chắn là không. Nhiệt độ bề mặt của hành tinh dung nham chưa tới 3000 độ C. Chất liệu lớp vỏ của Thần Phong 2 của chúng ta còn có thể chịu được nhiệt độ cao đến cả chục nghìn độ C, hơn nữa, cũng phải mất ít nhất hàng chục triệu năm mới có thể tan chảy hoàn toàn. Dù sao thì trình độ khoa học của Mizu chỉ thấp hơn chúng ta có một chút xíu, khoảng cách sẽ không quá lớn.”
Trần Phong suy nghĩ một lúc: "Cũng được, coi như đoán sai thì cũng chỉ lãng phí thêm chút thời gian mà thôi. 100 năm tôi còn đợi được mà, mấy ngày có đáng là gì. Mắt kép đã chế tạo chiến hạm lăng trụ bằng cách hấp thụ công nghệ của Mizu, có lẽ con tàu cỡ lớn của Mizu có thể mang lại cho chúng ta một số gợi ý nào đó."
Frides: "Đúng. Anh trai à, anh thật thông minh!"
Trần Phong: "..."
Trần Phong yên lặng gật đầu: "Đương nhiên rồi. Dù sao tôi cũng là anh trai của cậu mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận