Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1078: Hãy Tin Tôi, Cô Có Thể!

Branna cắn răng kiên trì, nhưng có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, một việc tưởng chừng đơn giản lại khó khăn đến vậy.
Bây giờ cho đến thời hạn nộp bài năm nay chỉ còn mỗi hai tháng, Branna không còn nhiều thời gian nữa.
Nhưng cô tỉnh táo nhận ra rằng, lần này mọi chuyện vẫn thế.
Bước chân của thời đại vẫn đang tiến về phía trước, bài luận văn mà mình vừa vắt óc hoàn thành chính là dùng định lý của năm ngoái, nhưng bây giờ định lý này đã thay đổi.
Cô muốn sử dụng định lý mới trong bài luận văn của mình, nhưng như thế thì quá khó khăn, vì với trình độ kiến thức hiện tại thì cô không thể hiểu được toàn bộ, cũng không thể điều chỉnh luận văn kịp trong hai tháng nữa.
Trong công viên trung tâm thành phố trên Đại lộ số 5 ở Jamestown, những hạt mưa nhỏ nghiêng nghiêng thả rơi.
Trận mưa nhân tạo này được phun ra bởi một máy phun lớn quay lơ lửng ở trung tâm của trạm vũ trụ khối trụ, với vận tốc ban đầu nhất định, công dụng chính của nó là tưới nước cho cây xanh trong trạm vũ trụ.
Những chiếc lá của cây du cao lớn bên trong công viên đung đưa trong mưa gió, tạo nên tiếng xào xạc êm tai.
Trong không gian đang phát bài hát kinh điển "The Sun In The Universe" với âm thanh có độ phân giải siêu cao.
Branna ngồi trên chiếc ghế gỗ, ở nơi không có mái che, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi, người máy trí năng đã nhắc nhở cô trước, hỏi cô có muốn tránh mưa hay không.
Nếu cô ấy nói có, thì những hạt mưa từ trên trời rơi xuống sẽ tạo thành một vùng trống trong bán kính một mét xung quanh cô.
Điều này rất đơn giản, chỉ cần điều chỉnh trung tâm não bộ một chút là được.
Nhưng cô ấy đã từ chối.
Mấy chục giây sau, một chiếc ô thông minh khác bay từ góc công viên đến bên cạnh, nhưng cô cũng từ chối.
Branna chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Nếu không, cô ấy sẽ sụp đổ mất.
Nghe nói gần đây Chính phủ Trái Đất đang cố gắng nghiên cứu một loại vi khuẩn, sau khi cấy loại vi khuẩn này vào cơ thể người, tiềm năng trí tuệ của nhân loại có thể hoàn toàn bùng nổ.
Nếu thành công, chính mình phải trở thành tình nguyện viên thử nghiệm trước tiên.
Đáng tiếc, không biết sẽ cần thêm bao nhiêu năm nữa.
Thời gian ơi, rốt cuộc là bao lâu?
Chẳng lẽ mình chỉ có thể trở thành một công nhân dây chuyền lắp ráp tầm thường thôi sao?
"Haizz!"
Branna thở dài.
Cô thực sự xấu hổ về bản thân.
Ở thời đại bây giờ, mình đang ngồi trên nguồn tài nguyên tốt như vậy, nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ lạc loài.
Đến nỗi, còn đặt hy vọng vào cuộc nghiên cứu vi khuẩn hư ảo mờ mịt kia.
"Branna Diaz, xin chào."
Ngay khi nước mưa vừa mới thấm qua quần áo của cô, hệ thống cảnh báo sức khỏe bắt đầu lặng lẽ tiêm thuốc tăng cường khả năng miễn dịch cho cô ở nhiệt độ thấp, thì trong lòng cô lại có một giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Branna cau mày, chậm rãi đứng dậy: "Anh là ai? Tìm tôi làm gì? Xin lỗi, tôi không nhận bất kỳ khóa đào tạo nào cho kỳ thi. Hệ thống kiến thức do chính phủ cung cấp không cần người khác tới để nâng cao. Ngoài ra, tôi không cần hướng dẫn tâm lý gì đó, gia đình tôi đã thuê hẳn một chuyên gia hướng dẫn cho tôi rồi."
Cô nghĩ giọng nói này đến từ một người tiếp thị qua điện thoại.
13 năm miệt mài với luận văn thạc sĩ đã khiến cô ít nhiều trở nên có chút danh tiếng ở Jamestown.
Đúng vậy, chủ yếu là nổi ở các cơ sở giáo dục và đào tạo tư nhân.
Những kẻ khốn nạn này nghĩ rằng họ đã nắm được chân lý của tri thức, luôn muốn moi thật nhiều tiền từ cô ấy.
Branna rất khó chịu, cảm thấy vô cùng phiền phức, cô ấy thường chặn các liên lạc lạ, nhưng không ngờ bây giờ lại lọt vào một người.
Một loạt lời từ chối của cô cũng khiến Trần Phong ở đầu bên kia có chút khó đỡ.
Yô, cảnh giác vậy à?
Trần Phong cũng bối rối.
Hắn còn định ra tay từ luận văn thạc sĩ, nhưng xem ra bây giờ không được rồi.
Hắn khẽ ho một tiếng, hạ giọng và chuyển sang giọng điệu của một người đàn ông trung niên vô cùng điềm đạm: "Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng chính là cô là ai, cô muốn trở thành người như thế nào."
Pặc.
Bên kia cúp liên lạc.
10 giây sau.
"Rốt cuộc anh là ai? Tôi đã chặn anh rồi, nhưng sao anh lại gọi được? Tôi cảnh cáo anh, đừng có quấy rối tôi, bằng không, tôi sẽ khiếu nại anh lên tòa... Hành vi của anh..."
Trần Phong: "Branna, một năm nay, ngoài việc viết luận văn, cô còn đang viết một kịch bản phim nữa, phải không?"
Tiếng gào thét bên kia đột ngột dừng lại.
Trong công viên giữa phố, Branna cảm nhận được những hạt mưa đang rơi tí tách trên mặt, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh.
Đây là bí mật lớn nhất của cô ấy.
Cô ấy chưa bao giờ nói với cha mẹ, thậm chí cũng chưa hề nói với cô bạn thân nhất của mình, người đã lớn lên cùng cô ấy.
Là một thiên tài với nhiều bài đánh giá tiềm năng toàn diện trong học tập đạt tới cấp A, thỉnh thoảng cô lại không nhịn được mà cầm bút viết vài chuyện.
Để bí mật không bị lộ ra ngoài, thậm chí cô còn không dám sử dụng người máy trí tuệ cá nhân, mà chính là tự tay viết nó vào một bản bút ký, còn giấu nó trong tấm vách kép của tủ quần áo lót.
Cô chợt hoảng hốt, kinh hãi nghĩ, người này làm sao mà biết được?
Nếu người này nói chuyện này với cha mẹ và người cố vấn của mình, rằng mình không thể vượt qua bài đánh giá là vì viết kịch bản, thì mình phải làm gì bây giờ?
"Anh... anh muốn gì?"
Sau khi đột ngột bị đàn áp, giọng điệu của Branna lập tức dịu đi, thậm chí còn có chút chút van nài.
Trần Phong chậm rãi cất giọng từ tính: "Cô có biết tên của thành phố mình đang ở không?"
"Jamestown, sao vậy?"
"Ngành công nghiệp nào mà James tự hào nhất?"
"Ngành công nghiệp phim ảnh ba chiều, nơi này chính là một trong mười thành phố mạnh nhất về mảng này trong toàn bộ đế chế."
"Đúng vậy, tên của thành phố này được đặt để tưởng nhớ James Diaz. Ông ta có cùng họ với cô."
Branna: "Những người trong thành phố này có cùng họ với đạo diễn James, không được một triệu thì cũng mấy trăm nghìn đấy."
"Những người khác chỉ là bản thân họ hoặc tổ tiên của họ không có họ, nên bọn họ mới mượn họ của Diaz khi sinh ra mà thôi. Nhưng cô thì khác, cô chính là con cháu của James Diaz. Cha mẹ cô không nói với cô sao?"
Branna sửng sốt: "Không... Không có."
Trong lòng cô không khỏi nhớ lại những thành tựu vĩ đại của James Diaz.
Là trợ thủ đầu tiên của nhà hiền triết Trần Phong trong lĩnh vực điện ảnh, vị đạo diễn này đã để lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử điện ảnh.
Trần Phong cười, "Không nói à, có lẽ là vì ngay từ 6 thế hệ trước, con cháu của James đã chuyển sang phương hướng khoa học. Một trong những đời tổ tiên nào đó của cô cho rằng khoa học mang lại ý nghĩa hơn, cho nên mới không muốn thế hệ tương lai quay trở lại lĩnh vực điện ảnh, nên mới che giấu bí mật này. Branna, tỉnh lại đi, cô đã chọn sai đường rồi. Cô nên làm phim. Hãy tin tôi, cô có thể. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận