Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 222: Tạo Thêm Phiền Phức

Byron Scott là kẻ đam mê xe chân chính.
Trần Phong cũng đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ trước khi đến, hắn thuộc lòng mấy cái điển cố lịch sử này như trong lòng bàn tay.
Hàn huyên một lúc lâu, Trần Phong mới để lộ kế hoạch: "Đúng rồi Byron Scott, tôi có một việc e rằng cần phải nhờ đến sự trợ giúp của anh."
"Cứ nói đi người anh em."
"Anh cũng biết đó, tôi vẫn canh cánh trong lòng việc bị nhiễm vi khuẩn S. Nếu không phải phí mất ba ngày kia, không chừng tôi đã có thể đạt được tiêu chuẩn rồi."
"Haizz."
"Tôi đã nghĩ rồi, chờ sau khi trở về, tôi sẽ chuyển sang nghiên cứu về y sinh. Tôi muốn nghiên cứu về vắc-xin phòng ngừa vi khuẩn S, tôi muốn biết bản thân tôi đã xảy ra chuyện gì, tại sao kháng thể trong cơ thể tôi lại đột nhiên biến mất. Giữa kháng thể tự nhiên của tôi mà những kháng thể do tiêm vắc-xin vi khuẩn S của những người khác thì khác nhau ở chỗ nào."
Byron Scott gật đầu: "Mặc dù theo quan điểm cá nhân của tôi thì, ý nghĩa của việc nghiên cứu này không lớn lắm, nhưng tôi hiểu được tâm trạng của anh."
"Cho nên, anh có thể cho tôi một bản sao của phương pháp điều chế chi tiết và thông tin về chuỗi DNA của vắc-xin vi khuẩn S không? Anh là một chuyên gia trong lĩnh vực y tế và sinh học. Anh có thể có được nó, phải không?"
Byron Scott do dự khoảng mười mấy giây, rồi mới lên tiếng: "Chuyện này xác thực không phải là chuyện cơ mật cấp cao. Tôi có thể cho anh. Chờ lát nữa tôi sẽ gửi đến hòm thư của trợ thủ AI của anh."
"Thực sự rất cám ơn anh." Trần Phong hài lòng rời đi.
Hắn vẫn phải hoàn thành một chuyện.
Hắn đã biết toàn bộ quá trình đối kháng của nhân loại và vi khuẩn S.
Chỉ cần hắn viết nó ra, rồi nghĩ biện pháp lưu truyền nó đến 500 năm sau, gửi nó đến tay Lại Văn Minh hoặc những vị học giả khác, không chừng có thể tăng tốc độ phản ứng của con người, để nhân loại chuẩn bị mọi thứ sớm hơn, kết thúc chiến tranh sớm hơn, nỗ lực giảm bớt số người hy sinh, đồng thời giảm thiểu thiệt hại mà vi khuẩn S gây ra cho nhân loại.
Trần Phong cho rằng nhân loại không cần phải nhận lấy sự tuyệt vọng như vậy, chỉ cần bọn họ có thể nhận ra sự tàn phá của vi khuẩn S và thành công vượt qua nó, sự gia tăng các thuộc tính tinh thần của nhân loại sẽ không giảm quá nhiều, Chính phủ Trái Đất vẫn có thể công khai tin tức về mạt thế.
Nếu có thể thành công, thì nhân loại sống trong thế kỷ 21 có thể tiết kiệm được 20 năm.
Đương nhiên, điều này chắc chắn sẽ gia tăng độ khó của các lớp văn hóa ở lần xuyên qua tiếp theo.
Nhưng rõ ràng chuyện này có thể giúp ích cho nhân loại, hắn không thể bỏ mặc như thể không hay biết.
Một quyết định nho nhỏ của hắn, có thể cứu sống mấy tỉ người đó.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nói cũng biết.
Rời khỏi khu y tế, hắn vốn định trở về ký túc xá thu thập hành lý, nhưng không thành.
Đường Thiên Tâm lại tìm hắn rồi.
"Đến phòng làm việc của tôi đi, lão sư của anh đang chờ anh. Anh là học sinh duy nhất do đích thân cô ấy kèm cặp. Cho nên bây giờ, bên trong lý lịch nghề nghiệp của cô ấy, cột dữ liệu học viên thông qua khảo hạch tốt nghiệp tiểu học là 0%. Anh chuẩn bị tâm lý cho tốt vào. Tính khí của u Thanh Lam có hơi kém đấy."
u lão sư tìm đến cái tên đệ tử chẳng ra gì như hắn để hưng sư vấn tội rồi.
...
Cuộc đời mỗi người đều tràn ngập những điều vô thường.
Có rất nhiều chuyện sẽ không yên lặng và đơn giản đi theo một quỹ đạo cố định, không từng bước một tiến về phía trước để chạm cái đích có thể nhìn thấy từ xa xa.
Tương lai không thể đoán trước được.
Nhân sinh không phải là đoàn tàu chuyển bánh theo quỹ đạo cố định mà vững vàng tiến lên.
Nhân sinh giống như một chiếc khoan đôi Audi bốn bánh, nhảy nhót trên bờ cát đá vụn mà tiến về phía trước.
Đá vụn va vào bánh xe yếu ớt mọi lúc, khiến phương hướng của chiếc xe lệch trái lệch phải, rồi đột ngột chuyển ngoặt.
Cũng không ai biết được, thứ xe đồ chơi này liệu trong khoảnh khắc nào đó có thể va vào một viên đá trí mạng nào đó rồi lao xuống biển hay không.
Hay là lúc chiếc xe rẽ ngoặt, nó sẽ rời khỏi sự nguy hiểm đến từ bãi biển, vững bước trên con đường bằng phẳng, sau đó một đường tiến về phương bắc, thẳng tiến không lùi.
Mỗi lần xuyên đến nơi này, nhân sinh của Trần Phong đều rất ngắn, chỉ có một năm, sau đó không ngừng tuần hoàn lặp lại, giống như một con phù du với cái cổ bị kéo dài.
Mỗi sáng sớm thức dậy, bởi vì cái cổ của hắn quá dài mà tầm mắt cứ nhắm vào điểm đích, kéo thân thể hắn bước về phía trước.
Điểm đích của hắn là cố định, nhưng trong quá trình chạy đến điểm đích, thân thể của hắn không ngừng va va chạm chạm những 'mảnh đá vụn' kia, không ngừng chệch hướng sang những con đường khác biệt.
Vốn dĩ hắn cũng định gặp mặt Đường Thiên Tâm và u Thanh Lam để cáo biệt.
Bây giờ tốt nhất là nhanh chân một chút, không cho u Thanh Lam có cơ hội phát tác.
Chờ tới khi hắn đến được phòng làm việc, u Thanh Lam đã có dáng vẻ hơi hơi tức giận rồi, nhưng cô nàng vẫn cố kìm nén, chẳng qua chỉ nói cho hắn biết rằng, sau khi rời khỏi hệ thống quân đội, hắn vẫn phải tiếp tục sự nghiệp học tập, ban chỉ huy sẽ cho hắn một lão sư riêng, thậm chí, sẽ chuyển hắn sang trường học AI.
Cho nên, nếu sau này hắn muốn thi lại, thì toàn bộ phải dựa vào sự tự giác của bản thân hắn.
"Tôi đã soạn sẵn một phần tài liệu bổ túc cho anh, bên trong có những câu hỏi ôn tập quan trọng, hy vọng anh có thể tự lo bản thân ổn thỏa."
u Thanh Lam khoanh tay trước ngực, dùng giọng điệu không kiên nhẫn mà nói chuyện.
Trần Phong chắp tay một cái: "Cảm ơn ý tốt của cô, một tháng này đã tạo thêm phiền phức cho cô rồi."
"Anh cũng biết đã mình đã tạo thêm phiền phức cho tôi à? Tôi còn phải cám ơn anh đấy. Dùng toàn bộ sức lực để dạy dỗ anh, ngay cả hạng mục đang làm cũng bị ngừng, thế mà anh lại cho tôi một con zero tròn trĩnh. Anh có biết đồng nghiệp của tôi đã cười nhạo tôi thế nào không hả? Ôi xong rồi, tôi xong đời rồi, đầu tôi quá choáng váng, lòng tôi quặn đau, tôi khó chịu quá đi trời đất ơi."
Một câu "tạo thêm phiền phức" của Trần Phong cứ như ngòi thuốc súng, khiến u Thanh Lam lập tức bùng nổ.
Đường Thiên Tâm vỗ vai cô nàng, nhìn vẻ mặt lúng túng của Trần Phong, cười nói "Đừng nghe cô ấy nói vớ vẩn, cô ấy sẽ chẳng quan tâm người khác nói như thế nào đâu. Trước khi anh tới, cô ấy còn tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, bảo rằng anh đã cố gắng hết sức rồi. Không thành công thì không thành công, dù sao cũng không thể trách anh được."
"Ôi Đường Thiên Tâm cái con nhóc này, cậu làm gì thế hả? Sao cậu lại phá đám tớ?"
u Thanh Lam không buông tha, cấu cấu Đường Thiên Tâm.
Nhưng dầu gì thì Đường Thiên Tâm cũng là một quân nhân thực thụ, chỉ dùng hai ba chiêu là đã khiến u Thanh Lam ngoan ngoãn không cục cựa được rồi.
"Cậu buông tớ ra! Tớ thật sự tức giận đấy! Tớ dạy anh ta một tháng, anh ta chẳng thèm gọi tớ một tiếng lão sư, thì thôi, bỏ qua đi. Cuối cùng thì sao, anh ta rớt! Cậu nhìn xem bảng đánh giá của hệ thống giáo dục nói gì, 'học viên này có ý chí yếu kém, khả năng cao là sẽ không tiếp tục cố gắng để trở thành quân tình nguyện'! Tức chết tớ mà! Dù thế nào tớ cũng phải đánh anh ta một trận! Cậu mau buông tớ ra!"
u Tham Lam giãy dụa khi bị Đường Thiên Tâm ghì chặt trên bàn làm việc.
Hiện tại, cô nàng thực sự rất tức giận.
Đường Thiên Tâm không buông tay, mà chỉ nhìn Trần Phong, hỏi "Anh quyết định rồi hả? Không làm lính nữa hả?"
Trần Phong nhìn thẳng vào mắt của cô, cũng không muốn lừa dối cô: "Ừm, sau này lại tính, lần này thì bỏ đi."
"Tôi nhổ vào! Nào có cái gì gọi là 'sau này'! Nhân loại không 'sau này' nữa rồi! Không có lần sau nữa rồi!"
u Thanh Lam giãy giụa càng lúc càng lợi hại, lời lẽ cũng càng ngày càng chói tai.
Có lẽ là bởi vì lời nói của Trần Phong đã kích thích phải điểm nào đó trong cảm xúc của cô nàng.
"Cậu nói bậy bạ gì đó! Trần Phong, anh cứ ra ngoài trước đã."
Thân là một quân nhân, mặc dù Đường Thiên Tâm biết rõ sự thật, nhưng không thể để mặc những lời này bị tuồn ra ngoài, dẫn đến việc bàn tán lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận