Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 203: Chưa Tới Thời Khắc Cuối Cùng, Tôi Sẽ Không Từ Bỏ!

"Nhắc nhở anh lần cuối cùng, không gian phát triển chỉ tồn tại nếu anh có năng lực. Tôi xin anh có chút xíu tự ý thức về mình đi, nếu anh không phải binh lính bên căn cứ của Thiên Tâm, tôi không muốn anh kéo thấp đánh giá tổng hợp của cô ấy, thì có quỷ mới giúp anh. Lanh lẹ cút đi, từ nay về sau, mỗi ngày phải dùng thời gian gấp ba lần bình thường mà điên cuồng học tập đi! Sau một tháng, ít nhất anh phải học đến tài liệu giảng dạy THCS!" u Thanh Lam lạnh lùng nói.
Trần Phong ngoan ngoãn lách người đi ra.
Hắn triệt để nhận rõ được thực tế, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Muốn thay đổi thời đại, muốn trở thành một người hữu dụng hơn, thì phải nâng cao địa vị bản thân, nhất định phải nắm giữ năng lực mạnh hơn.
Đây mới là việc cấp bách trước mắt.
Hắn bây giờ, ngay cả thời gian tiếp tục lật xem tư liệu lịch sử cũng không có.
Lúc trước thì không đủ quyền hạn, bây giờ thì không có thời gian.
Hắn mang trên người trách nhiệm, bận rộn đến 12h khuya, hoàn thành bài học đầu tiên trong tài liệu giảng dạy cơ bản của lớp đầu tiên của chương trình giảng dạy mầm non, rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, hắn lanh lẹ ăn sáng xong, đang định tranh thủ khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi để học trộm tư liệu lịch sử một chút, thì trong phòng lại vang lên thông báo khẩn cấp của hệ thống AI.
Người phụ trách căn cứ Đại Tuyết Sơn, Thiếu tướng Đường Thiên Tâm đã từ thủ phủ trở về.
Đường Thiếu tướng vừa tham gia hội nghị cấp cao về huy động ứng chiến ở thủ phủ.
Lần này trở về, cô sẽ tổ chức đại hội căn cứ, hoàn thành một bài phát biểu huy động ứng chiến, truyền đạt tinh thần của lãnh đạo.
"Thông báo khẩn cấp, trong vòng 25 phút, tất cả thành viên phải đến thao trường, bắt đầu đếm ngược."
Trong 25', và cự ly lúc này là 70km.
Trần Phong không dám trì hoãn, liền nhảy lên hộp dịch chuyển..
Vốn dĩ hắn còn lo lắng rằng, với số lượng lớn người sử dụng hộp dịch chuyển trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc chắn sẽ tạo nên hỗn loạn hoặc tắc nghẽn gì đó, nhưng không ngờ, hắn đã đánh giá quá thấp sự sắc bén của khoa học kỹ thuật tương lai.
Chờ sau khi ra khỏi tòa cao ốc ký túc xá, hắn mới phát hiện, hóa ra một nửa số gạch vuông sứ trắng trên quảng trường trước khu ký túc xá chính là cửa ra vào của hộp dịch chuyển.
Không bao giờ xảy ra chuyện hỗn loạn hay tắc nghẽn gì đó.
Trong nháy mắt, toàn bộ mấy vạn người có thể đồng loạt di chuyển.
Trần Phong không dám trì hoãn, chạy thẳng một đường đến thao trường.
"Trần Phong."
Bên cạnh có người chạy theo, sóng vai với hắn, gọi một câu.
Hắn nghiêng đầu nhìn, cười chào hỏi: "Bàng Đức."
"Chuyện của anh, tôi biết cả rồi, đừng căng thẳng nhé, không sao đâu. Chẳng qua lúc trước anh chưa từng tiếp xúc qua thôi, nếu muốn học thì sẽ rất nhanh. Cô của tôi là một giáo viên tiểu học rất nổi tiếng, để tôi nhờ bà ấy gửi tài liệu tham khảo sang đây, rồi tôi gửi chúng cho anh nhé, sau này rảnh rỗi có thể xem qua một chút, rất có ích đấy."
Bàng Đức mắt to lông mày rậm, vẫn vững vàng hơi thở, vừa chạy vừa an ủi hắn, rất ra dáng một người anh lớn.
Vẻ mặt của Trần Phong cứng ngắc, cười cười: "Được...được, cảm ơn anh."
Trần Phong đứng ở hàng ngũ phía sau trong thao trường rộng lớn, bên cạnh là những chiến hữu cùng tổ.
Hiện tại, hắn rất bi thương.
Không hiểu vì sao, chỉ trong một đêm mà mọi người đều biết hắn là học tra, sau đó, bản thân hắn trở thành đối tượng mà mọi người giúp đỡ.
Lại nhớ tới năm đó, bản thân chính là một át chủ bài của đám tân binh, là một binh vương, cỡ nào cưỡng hãn, cỡ nào oai phong.
Lại trở về sáng nay, bản thân lại trở thành đối tượng cần mọi người giúp đỡ.
Cái tư vị này... một lời khó nói hết.
"Tôi chân thành cảm ơn mọi người." Hắn nói.
Mọi người đáp:
"Không cần cám ơn."
"Đúng vậy."
"Đừng từ bỏ nhé."
"Chúng ta nhất định có thể kề vai nhau cùng nhau chiến đấu."
"Anh đã có thể thông qua khảo hạch xét mục tiêu Hạm trưởng thì chắc chắn là có thiên phú."
"Đúng vậy! Bọn tôi còn muốn trở thành binh sĩ dưới trướng của anh, nghe theo lệnh của anh nữa đấy!"
Lòng người ấm áp như thế, khiến Trần Phong không thể tự giễu được.
Không lâu sau, một chiếc phi cơ cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh chóng lướt trên bầu trời.
Chiếc phi cơ chiếu xuống mặt đất một chòm sáng, một bóng người mạnh mẽ nhanh nhẹn nhảy xuống theo chùm sáng.
Cấu trúc của chùm sáng này vô cùng đặc biệt, giống như thể ngưng tụ thành một loại trường lực.
Đây cũng là loại khoa học kỹ thuật mà trước giờ Trần Phong chưa từng thấy qua.
Người vừa hạ cánh chính là người mới trở về từ thủ phủ, Đường Thiên Tâm.
Lúc này, cô nàng đang mặc quân trang, tư thế hiên ngang, giữa chân mày có toát lên vẻ khí khái anh hùng, thái độ vô cùng bá đạo.
Mà sau khi Đường Thiên Tâm tiếp đất, cô nàng không lập tức nói chuyện ngay, mà chắp hai tay ra sau lưng, đứng nghiêm trang ở nơi đó.
Mấy vạn người bên trong thao trường rộng lớn tự giác yên lặng, tức khắc lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí lúc này có chút tiêu điều.
"Mọi người, chúng ta vừa hoàn thành lần huy động luận chứng cuối cùng."
Đường Thiên Tâm hít sâu một hơi.
Trần Phong biết rõ 'huy động luận chứng' là cái gì.
Bắt đầu từ năm 3010, cách mỗi một năm, ban lãnh đạo bên phía Chính phủ và các học giả sẽ triển khai một lần nghiên cứu luận chứng trên quy mô lớn, để xác định xem ngày 26 tháng 10 năm Công Nguyên 3019 có phải sẽ chắc chắn phát sinh chiến tranh hay không?
Kẻ xâm lăng có chắc chắn sẽ tới đúng kỳ hạn hay không?
Kết quả của mỗi một lần luận chứng đều giống nhau như đúc.
Tin tức mà 500 năm trước nhân loại nhận được không hề sai.
Chiến tranh là thứ không thể tránh khỏi.
Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó, những cuộc nghiên cứu luận chứng chính là cách nhân loại đếm ngược thời gian.
"Kết quả luận chứng như sau chiến tranh sẽ đúng hẹn mà tới."
Từng chữ từng chữ mà Đường Thiên Tâm thốt ra, rơi xuống đất, phát thành tiếng.
Nhưng bên trong thao trường không hề huyên náo chút nào, mọi người vẫn đứng ngay ngắn và lề lối như cũ, vẫn có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Chúng ta sẽ không, cũng không thể trốn tránh! Yên lặng chính là thái độ của chúng ta. Bởi vì nhân loại chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ lâu, chúng ta không úy kỵ gì cả, không sợ hãi, cũng không cần gầm thét để cổ vũ bản thân.
500 năm trước, nhân loại đã thoát khỏi thảm họa Đại Tai Biến (Cataclysm), nhờ vậy, mới có chúng ta của hôm nay. Nhất định phải cảm tạ bọn họ, cúi chào! Mặc niệm!"
Trong nháy mắt, mấy vạn người đồng loạt giơ tay phải lên, ngay ngắn chỉnh tề, thực hiện nghi lễ quân đội kéo dài 1 phút.
Thả tay xuống.
Đường Thiên Tâm: "Trong quá khứ, các bậc tử đạo đã vùng lên từ trong nỗi sợ hãi trước tai họa cuối cùng của nhân loại, thì hôm nay, chắc chắn chúng ta sẽ kế thừa chí nguyện của các vị tử đạo! Bắt đầu từ khoảnh khắc này, toàn quân tiến vào trạng thái sẵn sàng ứng chiến! Các tân binh! Thời gian còn lại của các anh là một năm, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất. Trong một năm này, mỗi một người trong các anh đều phải thông qua kỳ khảo hạch tân binh, trở thành binh sĩ chính thức! Các anh có thể làm được không?"
"Có thể!"
Hơn 3 vạn tân binh vừa gia nhập căn cứ Đại Tuyết Sơn ầm ầm tán đồng.
Trong đám người ấy, đương nhiên cũng có âm thanh yếu ớt của Trần Phong rồi.
Trải qua đả kích của ngày hôm qua, hiện tại hắn cũng không mọi chuyện tiếp theo sẽ như thế nào nữa.
Không thể ngờ thế giới này lại hoàn mỹ đến thế, còn mình thì bởi vì trình độ văn hóa quá thấp mà tụt lại phía sau, đúng là người tính không bằng trời tính mà.
Lý trí nói cho hắn biết, hãy tiếp nhận thực tế đi, mau rời khỏi quân doanh trở lại cương vị cơ tầng thôi, có như vậy, mình mới có thêm nhiều thời gian hơn để học trộm tư liệu lịch sử, nói không chừng còn có thể lợi dụng sự cởi mở của thời đại này mà "chuyên chở" càng nhiều khoa học kỹ thuật có ích trở về.
Nhưng tình cảm lại khiến hắn không cam lòng.
Hắn đã hình thành thói quen sinh hoạt quân lữ, thói quen có mọi người vây xung quanh, cũng quen với việc vận động cùng Đường Thiên Tâm để hoàn thành kế hoạch cải thiện gen người.
Hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận sự vô năng yếu kém của mình.
Hắn đã không cách nào để bản thân mình thoải mái trở về tầng dưới chót, làm một tên khốn vật vờ qua ngày.
Hắn đã có thói quen trở thành một nhân vật quan trọng ở đây, một lòng muốn xuất hiện nơi tiền tuyến, trực tiếp chiến đấu.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có cơ hội chân chính nhìn thấy dáng dấp của địch nhân đến tột cùng là ra sao.
Cho nên, khi chưa tới thời khắc cuối cùng, hắn sẽ không từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận